HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 514

chúng hợp sức giết chết, băm xác tôi trộn vào đất làm thành bếp lò. Về
phần hồn phách tôi, chúng dùng một lá bùa nhét dưới chiếc nồi, mỗi ngày
đều nung một lần. Lúc hai người đến, tôi còn tưởng là đồng lõa với chúng
nên mới ra tay.”

“Nói như vậy, chị thật sự không thể rời khỏi chỗ này?” Tô Mạt nghi ngờ

hỏi, thế thì chuyện gà chó trong thôn là do ai gây ra?

“Đúng vậy, nhưng linh hồn của chồng tôi không có ở đây, tôi từng cố

thoát ra để đi tìm anh ấy nhưng lực bất lòng tâm.” Thanh Nương ủ rủ nói.

“Không phải chồng chị cũng bị băm thành thịt vụn sao? Lẽ nào linh hồn

anh ta đã tan thành mây khói?”

“Chị khoan nóng vội đã, đó chỉ là một khả năng thôi, tôi sẽ giúp chị thử

tìm anh ta. Cơ mà tôi chưa bao giờ giúp ai không công đâu.” Tô Mạt nhìn
Thanh Nương, đợi câu trả lời của chị ta.

“Tôi đã biến thành ma, còn có gì trả cho cô được đây?”

“Tôi muốn chị giúp tôi làm ba việc.”

“Cô nói đi, chỉ cần trong khả năng có thể, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng.”

“Đừng khẩn trương, tôi sẽ không hại chị. Thứ nhất, tôi muốn chị bằng

lòng để tôi lấy đi oán khí. Thứ hai, những ngày chưa tìm được chồng chị,
chị phải ở đây khám bệnh giúp tôi. Thứ ba, nghe theo an bài của tôi, không
được tự ý hành động.” Tô Mạt nói ra ba điều kiện, khiến mắt hồ ly nhỏ
không thể không ánh lên vẻ khen ngợi, ba điều này đều có lợi cho Thanh
Nương.

Oán linh đã ngưng tụ thành hình thể nếu đến Âm Ti sẽ đón nhận hình

phạt rất lớn, dù là bị người khác thúc đẩy gây ra, cũng không tránh khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.