HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 521

cậu sẽ bị dìm xuống sông mà chết đấy.” Gã đạo trưởng cười khẩy, buông
lời uy hiếp.

Bị đe dọa, Trương Thật Thà đành cam chịu cầm xẻng lên, lần nữa đi đến

quan tài, tuyệt nhiên không nhìn vào trong.

Cuối cùng cũng bổ xong chiếc quan tài ra thành củi khô, Trương Thật

Thà lấy chiếc túi đã chuẩn bị sẵn đựng lấy, sau đó nương theo ánh trăng xúc
đất lấp lại huyện vừa đào.

Gã đạo trưởng kia không nói tiếng nào, đợi Trương Thật Thà làm xong

tất cả mới thúc dục Hắn đến ngôi mộ kế tiếp, cứ đến lúc hắn chần chừ thì
gã lại dùng chuyện của vợ chồng Thanh Nương để uy hiếp.

Sắc mặt Trương Thà lúc xanh lúc trắng, hắn nắm chặt chiếc xẻng trong

tay, chừng như muốn đập vào gáy gã đạo trưởng phía trước.

Giống như đi guốc trong bụng của Trương Thật Thà, gã đạo trưởng

không quay đầu lại nhưng giọng nói hiểm độc vang lên, “Tôi khuyên cậu
đừng nên dại dột đụng đến tôi, nên nhớ tôi chỉ cần nhúc nhích ngón út thôi
đã khiến cậu sống không bằng chết rồi. Còn nữa, cậu tốt nhất nên nghĩ cách
trở lại ngôi nhà đó tiếp tục luyện hóa oán linh của Thanh Nương cho tôi.”

Một câu nói lạnh lùng thoắt cái loại bỏ ý định của Trương Thật Thà, hắn

cúi gằm đầu xuống, chán nản đi theo sau gã đạo trưởng, lặng lẽ thở dài.
Dục vọng của hắn hại chết vợ chồng Thanh Nương, hôm nay lại tạo nghiệt
lớn thế này sợ rằng về sau sẽ không thể chết tử tế. Nhưng cũng đã quá
muộn để quay đầu hối hận.

Trương Thật Thà và gã đạo sĩ giằng co một hồi, không hề hay biết rằng

ở một góc khác, từ nãy đến giờ có một ánh mắt theo dõi nhất cử nhất động
của chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.