HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 541

Thời gian trôi qua từng chút, trong phòng cũng dần dần yên tĩnh, Tô

Mặc Bạch nhìn vào bên trong, Tú Nhi đã ngủ say, chăn che kín người, thỉnh
thoảng vang lên tiếng ngáy khiến người ta cho rằng truyện khi nãy chưa
từng xảy ra.

Không biết có phải cảm nhận được có người bên ngoài đang theo dõi

hay không? Thình lình một bóng đen chui ra khỏi phòng Tú Nhi, nhanh
chóng chạy về phía xa, Tô Mạt và Tô Mặc Bạch vội vàng đuổi theo.

Trăng đêm mờ ảo lại bị mây che khuất nên lạnh lẽo khác thường, cho dù

là đêm hè cũng mang đến cảm giác âm u. Phía sau bóng đen, Tô Mạt và Tô
Mặc Bạch bình thản đuổi theo, âm thầm suy đoán thân phận của kẻ này.

“Anh nói bóng đen này rốt cuộc là gì?”

Lúc thấy nó lao ra khỏi phòng Tú Nhi, Tô Mạt toan cất bước đuổi theo

thì bị Tô Mặc Bạch kéo lại, cô kinh ngạc nhìn anh, vừa định cất lời thì bỗng
cảm thấy thân thể mình bay lên không rồi lại được anh ôm vào lòng lần
nữa.

“Ôm chặt tôi.” anh ôm chặt cô đuổi theo, có lẽ tu vi Tô Mặc Bạch quá

cao, dù trông thong thả nhưng vẫn giữ vững khoảng cách với bóng đen phía
trước đều đặn, giống như là đã tính toán chính xác rồi vậy.

“Không phải hắn đã phát hiện chúng ta rồi chứ?” Từ lúc bắt đầu đuổi

theo đến giờ, bóng đen phía trước không ngừng rẽ quanh co, cũng không
biết có phải là do phát hiện họ nên cố ý vòng vo hay quãng đường của hắn
chính là như vậy.

“Không đâu, tôi vẫn dõi theo thần thức của hắn, hoàn toàn không rối

loạn, trừ phi hắn vô cùng cường đại, có thể ngăn chặn tôi, nếu không
chuyện em nói hoàn toàn không thể xảy ra.” Tô Mặc Bạch cúi đầu nhìn Tô
Mạt, đôi mắt sáng quắc không thể khinh thường. Lần đầu tiên cô cảm thấy
chàng trai này không phải con hồ ly nhỏ bé lông xù đáng yêu mà là một đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.