HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 543

“Bóng đen kia sao mất tích rồi? Có thể nào bị cắt đuôi rồi không?” Tô

Mạt nhìn về phía bóng đen, phát hiện đã chẳng thấy đâu nữa.

“Đừng lo, thần trí của tôi vẫn tập trung vào hắn, chỉ cần tôi muốn sẽ

cảm nhận được hắn bất cứ lúc nào.” Biết Tô Mạt đang lảng tránh, Tô Mặc
Bạch không hề vạch trần, chỉ trả lời câu hỏi của cô, thời gian còn dài mà.

“Nó cách chúng ta xa lắm không?”

Tô Mặc Bạch đột ngột cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Tô Mạt khiến cô

nhất thời kinh hãi, che lại trán mình theo bản năng, nhìn về phía Tô Mặc
Bạch đang mỉm cười, định nói gì đó nhưng không biết phải nói sao đành
quay đầu cắn môi, không để ý đến anh ta nữa, che giấu vẻ bối rối của mình.

“Đến rồi!” Tô Mặc Bạch lên tiếng, Tô Mạt sửng sốt, sau đó ngẩng đầu

lên nhìn anh, phản ứng của cô thoắt cái khiến anh buồn cười.

Tô Mạt im lặng nhìn chàng trai trước mặt, không nhịn được lườm anh, “

Cười quái gì chứ hả?! Đừng cười nữa, còn trêu tôi, tôi sẽ không để ý đến
anh nữa đâu.”

“Không lừa em, đúng là chỗ này.”

Tô Mạt nhìn đống đá vụn, chau mày suy nghĩ, chỗ như vậy yêu tinh

cũng sẽ không ở nữa là. Tô Mặc Bạch không hề gạt cô, nơi này là nơi trú
ngụ của bóng đen kia. Vốn anh cũng không chắc chắn lắm, nhưng thân là
đại yêu, đoán được thân phận của bóng đen kia chỉ là chuyện trong chốc
lát, huống chi thần trí anh còn tập trung vào nó, cho nên nhất định là nơi
này, tuy nó vẫn còn không ngừng chạy vòng quanh đống đá vụn này.

Tô Mặc Bạch khẽ khàng phả ra một luồng hơi thở mỏng manh, nhất thời

thứ dưới đống đá vụn kia trở nên im bặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.