HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 546

“Nếu em thích thì tôi sẽ làm thêm vài cái cho em.” Tô Mặc Bạch bất

giác cất lời, ánh mắt dịu dàng như thể nhấn chìm cô.

“Ừ, hứa đấy nhé!”

Trở về đến nhà Tô Mạt cực kỳ mệt mỏi, ôm chăn đã trải trên giường đất

bắt đầu tiến vào mộng đẹp, còn hồ ly nhỏ thì đặt móng vuốt mình lên chiếc
lồng, gục bên cạnh Tô Mạt ngủ say.

“Tiểu Tô, Tiểu Tô.” Tiếng Thanh Nương vang lên bên tai Tô Mạt, đánh

thức cô dậy, Tô Mạt mơ màng mở mắt ra nhìn chị, “Thanh Nương, tôi mới
vừa ngủ không bao lâu, có gì không?”

Kể từ khi đến thế giới này, Tô Mạt rất ít khi dùngPhượngHoàngHỏa dọa

người khác khi bị đánh thức lúc đương ngủ, cho nên Thanh Nương mới
tránh được cảnh bị lửa rượt đuổi.

“Bên ngoài hình như có người đang tìm cô.” Thanh Nương chỉ chỉ ra

cửa sổ, áy náy nói.

“Tô cô nương có nhà không?”

“Tú Nhi sao? Mau vào đi.”

Qua một đêm, Tú Nhi trông hơi tiều tụy, chẳng những sắc mặt khó coi,

vành mắt thâm sì, mà về mặt bây giờ của cô ấy còn gượng gạo, nức nở nói.

“Tô cô nương, cô phải cứu tôi, tôi sợ quá.”

“Sao vậy? Mau nín đi, nói thử xem cô thế nào? Nếu như có thể giúp thì

tôi chắc chắn sẽ giúp mà.”

“Tôi…” Tú Nhi mở miệng song lời vừa đến khóe môi lại lặng thinh, sau

đó liền khóc thút thít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.