HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 621

“Nàng thấy ta sẽ không thoải mái, vậy ta đi. Các người chăm sóc phu

nhân cho tốt.” Hắn vung tay lên, biến mất tức thì.

Giương mắt nhìn Mặc biến mất, cô thở dài. Dù người đàn ông trước mặt

dung túng cho cô rất nhiều, nhưng trong lòng cô vẫn có chút muốn kháng
cự. Ngải Giai đứng dậy đi ra khỏi phòng, “Đừng đi theo tôi, hãy để tôi yên
tĩnh.”

Nghe Ngải Giai ra lệnh, mấy tỳ nữ đành trân trối nhìn nhau. Đi theo thì

Ngải Giai không cho phép, không đi theo lỡ cô xảy ra chuyện gì bất trắc sẽ
bị chủ nhân trách tội. Nhất thời, toàn bộ chỉ biết đứng ngây như phỗng.

Ngải Giai rảo bước loanh quanh trong thế giới mà cô vô cùng chán ghét

này, trong lòng cô càng lúc càng phiền muộn, cô ngóng trông trời mau sáng
để cô có thể được giải thoát sớm. Ngải Giai trở về phòng ngã xuống
giường, sau đó nhắm mắt lại, buộc mình nhắm mắt ngủ.

“Chủ nhân, ngài tội gì phải thế? Một con người thôi mà, cứ để nàng ta

rời đi.” vân thanh khó hiểu nhìn khuôn mặt mặc sa sầm.

“Ta cũng không biết, ta chỉ muốn giữ nàng ấy ở lại, dù nàng ấy không

vui đi chăng nữa, chỉ cần nàng ấy ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy rất tốt.”
Mặc cười khổ, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Nhưng loài người đã đại khái đoán được nhược điểm của ngài rồi. Nếu

quả thật họ đối phó với ngài thì phải làm sao? Tuy ngài sẽ không biến mất
nhưng vẫn phải ngủ say thật lâu mới có thể tỉnh lại.” Vân Thanh đầy lo
lắng nói.

“Dù là như vậy, ta vẫn không muốn để nàng ấy rời đi, chỉ cần bí pháp

vẫn còn thì ta vẫn có cơ hội tái sinh. Có điều khi đó nàng ấy hẳn đã luân
hồi một lần nữa rồi. Nhưng dù như thế ta vẫn sẽ tìm thấy nàng ấy. Ngươi
đến địa phủ một chuyến tra sách Tam Thế giúp ta, xem giữa ta và nàng ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.