HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 673

đã đi đâu? Lẽ nào trở về thời không kia sao? Nhưng không có nội đan thì
anh sẽ thế nào? Vẫn duy trì hình người hay trở về làm hồ ly? Hàng loạt câu
hỏi luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô thần người ra.

“Sao vậy? Đang nghĩ gì?” Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt đang thẫn thờ, sau đó

múc một bát cháo đưa đến trước mặt cô, “Hồn ơi mau về.”

“Hả? Không có gì, nhanh vậy đã nấu xong rồi à? Đã lâu rồi em chưa ăn

đồ anh nấu đấy?” Vừa nói xong Tô Mạt hiện lên vẻ lúng túng, nếu không
phải cô trốn tránh thì sao mà lâu như vậy không ăn đồ nhà nấu chứ?

“Thích thì ăn nhiều vào một chút, dạo này em gầy quá.” Làm nhưkhông

nghe thấy câu nói kia, anh gắp vài món bỏ vào bát cho cô.

Thấy anh không nói gì, Tô Mạt thầm thở phào, may là anh không giận

cô.

“Sao vừa ăn cơm vừa thất thần vậy?” Tiếng Hàn Ngạo lại vang lên,

khiến Tô Mạt hoàn hồn lại.

“Ồ, xin lỗi, em ăn đây.” Tô Mạt vội vàng cúi đầu nghiêm túc ăn sáng.

Hàn Ngạo lẳng lặng thở dài trong lòng, anh cũng biết khúc mắc tâm lí

của cô. Ban đầu Tô Mạt trốn tránh, anh chỉ vờ như không biết. Nhưng cảm
giác mỗi ngày đều không thấy cô khiến anh như phát điên lên, anh không
chờ đợi thêm được nữa. Nếu như cứ để cô lảng tránh anh anh như vậy, sau
này hai người bọn họ không biết sẽ ra sao. Bởi vì quá lo lắng nên Hàn
Ngạo vốn hiếm khi bị bệnh, lần này đã biết bệnh là thế nào. Vốn định chờ
cô về nói chuyện đànghoàng, không ngờ Tô Mạt lại lẩn trốn khiến anh đang
choáng váng đã hồ đồ ôm lấy cô đặt lên giường, hơn nữa còn hôn cô, sau
đó vì phát sốt nên đã hôn mê.

“Em ăn no rồi.” Tô Mạt đặt bát xuống, thấy sắc mặt anh vẫn tái nhợt

bèn đưa tay sờ trán anh, vẫn còn nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.