HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 672

“Em chưa từng hỏi thử Chuyển Luân Vương sao?”

“Em muốn đến hỏi ông ấy nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

Ông ấy biết rõ tình trạng của em, nhất định trong lòng đã có tính toán,
nhưng vì sao không nói thì em không rõ. Có lẽ là thiên cơ bất khả lộ.” Tô
Mạt cười tự giễu, sau đó đứng dậy rót nước đưa cho Hàn Ngạo, “Uống
nước trước đi, anh muốn ăn gì không, em nấu cho anh?”

“Em biết nấu ăn à?” Nhận lấy cốc nước, Hàn Ngạo nghi ngờ hỏi lại.

Anh chưa quên được khi mình vừa về nước, bảo Tô Mạt nấu ăn, kết quả là
suýt nữa cháy rụi cả phòng bếp.

“À… Có lẽ, đại khái, không tệ lắm.” Tô Mạt ngại ngùng vuốt vuốt tóc,

mặt ửng đỏ.

“Em ngồi đi, để anh nấu cho. Anh không muốn vì anh bệnh mà nhà

mình bị em đốt trụi đâu.” Hàn Ngạo cười ngồi dậy, sau đó đi đến cửa.

“Anh đang bệnh mà, hay là chúng ta gọi thức ăn ngoài đi?”

“Em không quen ăn thức ăn bên ngoài, anh chưa bệnh đến mức độ đó

đâu. Chỉ cần em không trốn tránh anh nữa là được rồi. Ồ, anh quên mất một
chuyện.” Hàn Ngạo quay người lại, đi đến bên cạnh Tô Mạt, hôn nhẹ lên
trán cô, “Nụ hôn chào buổi sáng.”

Tô Mạt ngơ ngác che trán mình, nhìn anh tươi cười rời đi.

Rửa mặt xong, Tô Mạt ngồi trước bàn ăn, lặng lẽ nhìn bóng lưng bận

rộn của Hàn Ngạo trong phòng bếp. Nếu không có Tô Mặc Bạch, có lẽ hiện
tại hai người đã ở bên nhau không chút đắn đo rồi. Nói chính xác là cô sẽ
không hề băn khoăn khi ở bên cạnh Hàn Ngạo.

Tìm kiếm nhiều ngày như vậy, trước sau vẫn không có tung tích của Tô

Mặc Bạch, nhưng cô tin chắc rằng anh vẫn chưa chết. Nhưng rốt cuộc anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.