HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 68

Phía sau thầy Thôi không biết từ khi nào lặng lẽ xuất hiện một người áo

đen, nhưng vì trời tối nên không thấy rõ mặt mũi. Tuy nhiên, qua giọng nói
có thể đoán được đó là một người đàn ông trẻ tuổi.

Dường như thầy Thôi e ngại người này, ông ta không dám quay đầu lại

song mồ hôi trên trán càng lúc càng đầm đìa, ông ta không ngừng tăng
nhanh tốc độ niệm chú, hi vọng lần này sẽ thành công. Người đàn ông phía
sau ông ta tâm trạng thất thường, nếu làm hỏng chuyện này, e rằng người
chết ở đây sẽ chính là ông.

Nghĩ đến đây, thầy Thôi hạ quyết tâm, cắn vào đầu lưỡi mình rồi phun

một ngụm máu lên người rơm Tử Ngâm, sau đó ông ta ngồi xuống đất,
chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nỗi tuyệt vọng trong lòng Tử Ngâm đã lên đến đỉnh điểm, thế nhưng

dường như ông trời không định bỏ qua cho cô.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Tử Ngâm ngẩng đầu, cô nhìn

thấy cửa phòng ngủ mình đang từ từ mở ra, một người đi ra từ bên trong,
trong khoảnh khắc ông ta đi ra, tiếng chuông cửa bên ngoài và âm thanh
trong phòng đều biến mất một cách kì lạ.

“Ông là thầy Thôi sao? Thầy Thôi, sao ông lại đến nhà tôi? Ông vào

bằng cách nào? Ông đến cứu tôi sao?” Như bắt được cái phao cứu mạng Tử
Ngâm hỏi một tràng dài.

Thầy Thôi cười ha hả, “Cô gái, chỉ có thể trách cô số mệnh không tốt,

mang phải âm thai trăm năm khó gặp, tôi không phải đến cứu cô mà là đến
lấy mạng cô, chồng cô đã chết, cô nên cùng cậu ta làm một đôi vợ chồng
vong mệnh đi.”

Nói xong ông ta không đợi Tử Ngâm hiểu đã điều khiển bùa chú được

chuẩn bị sẵn đánh về phía Tử Ngâm, còn Tứ Ngâm vì quá mức kinh ngạc
nên không kịp tránh né.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.