HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 700

Ngạo, không phải tôi, cho dù có khó chịu cũng chỉ là nhất thời. Ở bên Hàn
Ngạo, cuối cùng cô ấy cũng sẽ quên mất sự tồn tại của tôi, hoặc là tôi có
thể xóa sạch trí nhớ của cô ấy về tôi.” Dường như đã hạ quyết tâm, trên
gương mặt anh lại treo một nụ cười, đó cũng chính là nụ cười khiến Đào Tử
không sao quên được, cả đời cũng không quên.

“Anh nghĩ kĩ chưa? Tuy Hàn Ngạo là bạn thân của tôi, nhưng tôi cũng

xem anh là bạn. Tôi không thể vì muốn anh ấy sống mà lại để anh chết đi.”
Đào Tử chăm chú nhìn Tô Mặc Bạch, thuyết phục anh ấy thay đổi ý định.

“Đừng nói cho Tô Tô biết, có lẽ lúc thật sự rời đi tôi sẽ xóa trí nhớ của

cô ấy. từ nay về sau, trong thế giới của cô ấy sẽ không còn Tô Mặc Bạch
tồn tại. Cho dù cuối cùng cô ấy quên mất tôi, tôi cũng hi vọng sẽ không
thấy cô áy đau khổ như bây giờ.”

“Tô Mặc Bạch...” Đào Tử nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống. Cô định

nói gì đó nhưng cuối cùng lời muốn nói chẳng thể thốt lên được, chỉ có
thểm im lặng đi theo Tô Mặc Bạch, lặng lẽ nghe anh kể lại từng việc vặt
vãnh của anh và Tô Mạt ở thế giời bên kia.

“Không còn sớm, trở về thôi. Trời đã lạnh, cô còn đang mang thai nữa.”

Tô Mặc Bạch xin lỗi Đào Tử, sau đó dìu cô về nhà.

Đào Tử kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ly Thương nghe, lòng càng

nặng nề hơn.

“Thương, em thật sự rối quá, em không biết mình nên ủng hộ Tô Mặc

Bạch hay là ủng hộ Hàn Ngạo. Họ đều là bạn của em, em không muốn mất
đi bất cứ ai, lại còn là cách như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.