HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 702

“Nếu Tô Mặc Bạch đã không muốn Tô Mạt mang gánh nặng tâm lí thì

chúng ta đừng nên nói ra chuyện này. Nếu em nói ra như vậy Tô Mạt và
Hàn Ngạo nhất định sẽ áy náy không thôi. Làm sao họ có thể vui vẻ sống
được? Tô Mạc Bạch sẽ là gánh nặng cả đời họ” Ly Thương không đồng ý
với suy nghĩ của Đào Tử.

“Bây giờ coi như kết cuộc đã định, Chờ khi chuyện của Tô Mạt và Hàn

Ngạo giải quyết xong, em cũng nên yên tâm an thai, chờ con chúng ta ra
đời” Ly Thương vuốt ve khuôn mặt đã gầy đi của Đào Tử, đau lòng nói,
“Trong khoảng thời gian này em gầy quá, anh phải bồi bổ lại cho em mới
được.”

Nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo dưới lầu, Đào Tử thờ dài, cuối cùng im lặng

kéo tay Ly Thương về phòng.

“Ngạo, sao anh trở về được? Hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Anh tỉnh lại

thế nào?” Nhìn Hàn Ngạo trước mặtruốt cuộc Tô Mạt mới xác định anh
thực sự tồn tại, Không phải mơ, cũng không phải ảo giác. Anh đang đứng
trước mặt cô, đang mỉm cười dịu dàng với cô.

“Thật ra thì anh cũng không rõ tai nạn hôm đó nữa, trí nhớ của anh hình

như bị tổn thương. Anh chỉ nhớ rõ được hôm đó...” Hàn Ngạo cau mày nhớ
lại chuyện xảy ra trước tai nạn, sau đó kể lại đầu đuôi sự việc cho Tô Mạt.

Vì muốn cho Tô Mạt niềm vui bất ngờ, Hàn Ngạo định tìm một công ty

tổ chức tiệc cưới, thế nên anh mới gặp phải tai nạn.

“Nhưng tại sao anh chỉ còn lại một hồn một phách? Phần còn lại đâu?

Anh biết chuyện xảy ra với mình sau này không?” Đến tận bây giờ Tô Mạt
cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại như vậy.

“Chuyện sau đó anh cũng không biết nữa. Anh vốn cho rằng mình đã

chết thì tối thiểu hồn phách của anh vẫn ở bên cạnh em. Nhưng khi anh mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.