HUYẾT MẠCH PHƯỢNG HOÀNG - Trang 710

Nếu là trước kia cô sẽ trả lo nghĩ đến việc vận mệnh an bài. Nhưng hiện tại
thì khác, không phải chỉ có mình cô, ngoại trừ Ly Thương, có sinh mạng
đang lớn dần trong bụng.

“Tôi cũng không biết phải làm gì, nếu chấp nhận tôi không biết tiếp

theo sẽ thế nào nữa. Có lẽ lần này chết đi, sẽ không còn cơ hội sống lại
nữa.” Tôi Mặc Bạch thản nhiên cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi
chả có gì phải bận tâm, tôi chỉ hy vọng Tô Tô được hạnh phúc.”

Đào Tử và Tô Mặc Bạch nhỏ giọng nói chuyện trong phòng lại không

hay ngờ được ngoài cửa có bóng dáng lặng lẽ rời đi.

Không còn sớm, cô cũng trở về nghỉ ngơi đi. Hiện tại chúng ta chỉ là

quân cờ, tất cả chỉ phải đợi đến an bài kế tiếp thôi, Không có lựa chọn nào
khác. Cô đang mang thai, thoải mái đi, thả lỏng tinh thần” bất đắc dĩ nhún
vai, Tô Mặc Bạch thấy thời gian không còn sớm nữa, liền thúc giục đâu tự
trở về phòng.

Nhìn Tô Mặc Bạch, Đào Tử đương nhiên biết do anh nói đúng. Đối

kháng với vận mệnh thường kết cục không có gì tốt cả. Trước mắt mọi
người đều còn sống, tạm thời như vậy là đã tốt rồi, đến khi có biến uy hiếp
đến tính mạng thì bàn sau. Đài Tử chào Tô Mặc Bạch liền rời khỏi phòng.

Trở về phòng, Ly Thương đang giữa vào cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài.

Biết Đào Tử đã về, anh kéo rèm cửa lại, ôm cô vào lòng.

“Sao đi lâu như vậy?”

“Thương, nếu như vận mệnh an bài không tốt đẹp cho anh. Vậy anh sẽ

lựa chọn chấp nhận hay phản kháng?” Đào Tử ngẩng đầu, nhìn vào mắt Ly
Thương, nghiêm túc hỏi.

“Chỉ cần có em bên cạnh anh, dù là chấp nhận hay phản kháng đều

được.” Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Đào Tử, “Sao bỗng nhiên lại hỏi như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.