HUYNH ĐỆ - Trang 263

Không có cách nào nhét được đâu... Em ngửi trước vậy nhé.

Kẹo sữa của Tống Cương dí sát khe cửa bên ngoài, Lý Trọc dí sát mũi

vào khe cửa bên trong, hít lấy hít để, cuối cùng đã hít thấy mùi sữa thơm
thơm, bỗng dưng Lý Trọc xụt xịt khóc, Tống Cương ở ngoài nói:

Lý Trọc, em khóc à?

Lý Trọc vừa khóc vừa nói:

Em ngửi thấy mùi kẹo sữa thỏ trắng.

Tống Cương ở bên ngoài cười khúc khích, sau khi Tống Cương cười,

Lý Trọc cũng bật cười, cười thò lò cả mũi. Lý Trọc cứ khóc một tiếng, lại
cười một tiếng, cười một tiếng, lại khóc một tiếng.Sau đó hai anh em ngồi
ra đất, dựa vào cánh cửa, nói với nhau rất nhiều chuyện. Tống Cương kể
cho em nghe những chuyện ở nhà quê, cậu bảo, cậu biết bắt cá, biết trèo
cây, biết cấy, biết gặt, biết hái bông. Lý Trọc kể cho anh nghe những
chuyện sảy ra ở thành phố, bảo Tống Cương, Tôn Vĩ đã chết, bà Tô,chủ
cửa hàng điểm tâm cũng bị khui ra, đeo biển gỗ to trước ngực. Khi kể đến
cái chết của Tôn Vĩ tóc dài, ở bên ngoài Tống Cương đã khóc, Tống Cương
bảo:

Tội nghiệp cho Tôn Vĩ quá nhỉ!

Hai anh em nói chuyện vô cùng thân mật qua tấm cánh cửa, nói liền

một hơi đến chiều.Tống Cương ở ngoài cửa sổ thấy ánh nắng đã chiếu
chênh chếch sang bên giếng, vội vàng đứng dạy, gõ cửa nói với em bên
trong, cậu phải về. Cậu bảo đường xa lắm,cậu phải về sớm. Lý Trọc ở trong
gõ cửa, van nài anh ở lại nói chuyện tiếp, Lý Trọc bảo:

Trời đã tối đâu…

Tống Cương gõ cửa đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.