HUYNH ĐỆ - Trang 265

trông rất tội nghiệp, không biết nên trẽ hướng nào, bên nào cũng có cánh
đồng và nhà cửa, bên nào cũng có đường chân trời xa tít tắp. Tống Cương
đứng ở đầu đường lâu lắm, cuối cùng có một người đàn ông đi đến, cậu cứ
chú chú, gọi người ấy hỏi thăm thôn ông nội. Người đàn ông lắc đầu bảo
không biết, sau đó thân ông ta, cứ lắc la lắc lư, càng đi càng xa. Tống
Cương đứng giữa đồng không mông quạnh, đứng dưới bầu trời mênh
mông, càng đứng cậu càng sợ, sau khi khóc hu hu mấy tiếng, cậu lau nước
mắt quay lại, đi vào cửa Nam, trở lại thị trấn Lưu chúng tôi.

Sau khi Tống Cương ra về, Lý Trọc cứ luôn luôn dán mắt vào khe cửa,

khi cậu nhìn đã mỏi mắt, nhức mắt, thì đột nhiên trông thấy Tống Cương
trở lại, Lý Trọc cứ tưởng Tống Cương lại nhớ mình mới quay về. Lý Trọc
rối rít gõ cửa, vui vẻ gọi:

Tống Cương, anh lại nhớ em phải không?

Tống Cương đứng ở ngoài lắc đầu, buồn rầu đáp:

Anh lạc lối, anh không biết về đường nào, anh đang sốt ruột muốn

chết đây.

Lý Trọc cười khúc khích, gõ cửa an ủi anh:

Anh đừng có sốt ruột, chờ mẹ về, mẹ biết đi về theo lối nào, mẹ sẽ đưa

anh về.

Tống Cương cảm thấy Lý Trọc nói đúng, cậu gật đầu lia lịa, ghé sát

vào khe cửa nhìn thằng em bên trong, tựa vào cửa, cậu lại ngồi xuống đất. ở
bên trong,Lý Trọc cũng tựa cửa ngồi xuống đất. Hai anh em lại một lần nữa
ngồi quay lưng vào cánh cửa ngăn cách, chúng lại nói với nhau rất nhiêù
chuyện, lần này Tống Cương kẻ cho em nghe những chuyện sảy ra ở thành
phố, kể tất cả những gì vừa nhìn thấy ở dọc đường, ở đâu có người đánh
nhau, ở đâu có ngưòi khóc, ở đâu có người cười. Trong khi kể chuyện,
Tống Cương đột nhiên nghĩ đến kẹo sữa mác thỏ trắng. Cậu vội vàng lật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.