HUYNH ĐỆ - Trang 264

- Nếu trời tối, thì anh lạc đường.

Khi đi,Tống Cương đè năm cái kẹo sữa mác thỏ trắng ở dưới tấm đá

trước cửa, cậu bảo để trên bệ cửa sẽ bị người ta lấy mất. Đi được mấy bước
cậu quay lại, bảo để ở dưới tấm đá sợ bị giun ăn mất, cậu hái hai lá ngô
đồng, gói kẹo vào tử tế, để lại chỗ cũ. Sau đó dán mắt vào khe cửa, nhìn
em, nói:

Tạm biệt! Lý Trọc.

Lý Trọc buồn buồn hỏi:

Bao giờ anh lại nhớ em?

Tống Cương lắc đầu đáp:

Anh không biết.

Lý Trọc nghe thấy bước chân Tống Cương xa dần, bước chân một cậu

bé chín tuổi, khi đi nhẹ như bước chân vịt. Tiếp theo mắt Lý Trọc cứ sát
vào khe cửa, canh giữ những cái kẹo sưã ở dưới tấm đá bên ngoài, mỗi khi
có ai đến gần, tim cậu lại hồi hộp, cứ e người ta sẽ lật tấm đá ở ngoài cửa.
Lý Trọc mong trời tối nhanh nhanh, mẹ cậu sẽ về nhà, cánh cửa sẽ được
mở. Cậu sẽ được ăn những cái kẹo sữa mác thỏ trắng sốt ruột tới mức
không thể đợi được nữa.

Bước chân Tống Cương khe khẽ bước ra ngõ nhỏ, đi ra phố lớn, trên

phố lớn, cậu vừa đi vừa nghiêng nghiêng ngó ngó, cậu nhìn những ngôi nhà
quen thuộc, những cây ngô đồng quen thuộc, trông thấy một số người đang
đánh nhau, một số người đang khóc, một số người đang cười. Trong số đó
có những người cậu quen, cậu mỉm cười với họ, nhưng không ai trả lời cậu.
Có phần nào thất vọng, cậu đi qua hai phố lớn và một cây cầu gỗ, đi ra
ngoài cửa Nam. Sau khi đi ra khỏi cửa Nam, ở đầu đường thôn quê đầu
tiên, cậu đã bị lạc lối, trời chưa tối, cậu đã bị lạc lối, cậu đứng ở đầu đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.