HUYNH ĐỆ - Trang 278

đã từng lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ nước mắt chị đã cạn. Chị không nói
một tiếng, bỏ mặc mọi việc làm của Lý Trọc, chị biết mình đã không cai
quản nổi đứa con trai. Vì cơn đau đầu, chị thường phải thức giấc vào lúc
nửa đêm, sau đó, cứ thao thức lo nghĩ mãi, từ nay về sau phải làm thế nào
với Lý Trọc? Gần như lần nào chị cũng thức cho đến sáng, lần nào cũng
dằn vặt, thốt lên những lời oan trái:

Trời ơi, sao Trời lại để con sinh ra một ma vương sống lẫn với cõi

người?

Tinh thần của Lý Lan đã suy sụp, sức khoẻ của chị cũng đổ theo, căn

bệnh đau nừa đầu của chị càng ngày càng quá ra, sau đó, thận cũng có vấn
đề. Khi Lý Trọc ăn mì Tam Tiên ở bên ngoài, ăn tới mức đỏ da thắm thịt,
thì Lý Lan đã bỏ việc ở nhà máy,xin nghỉ ốm lâu dài ở nhà. Lý Lan lúc này
xanh xao gầy yếu, ngày nào cũng phải đến bệnh viện tiêm thuốc. Mùi hôi
mùi chua trên tóc chị, khiến bác sĩ y tá đeo khẩu trang cũng ngửi thấy, ai
cũng quay đầu đi khi nói chuyện với chị, né người đi khi tiêm cho chị. Sau
khi bệnh tình của Lý Lan quá ra, cần phải nằm viện, các bác sĩ y tá đã giục
chị:

Gội đầu đi rồi hãy vào nằm viện.

Lý Lan xấu hổ, cúi đầu đi về nhà, sống thui thủi một thân một mình

đau khổ được hai hôm, trong hai hôm này, chị rặt nghĩ đến giọng nói nụ
cười của Tống Phàm Bình khi còn sống. Chị cảm thấy mình gội đầu là có
lỗi với anh, một người chồng chị yêu quý suốt đời. Về sau Lý Lan cảm thấy
mình không sống được bao lâu nữa, cảm thấy mình sắp sửa xuống chín suối
đoàn tụ với Tống Phàm Bình. Chị thầm nghĩ, có thể Tống Phàm Bình cũng
không thích mùi chua mùi hôi trên mái tóc của chị, cho nên trưa chủ nhật,
Lý Lan bỏ mấy bộ quần áo sạch vào chiếc làn tre, gọi Lý Trọc đang định ra
khỏi nhà, do dự một lát, chị bảo con:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.