HUYNH ĐỆ - Trang 296

Ông Dư nhổ răng đang cười ha ha, lập tức trở nên nghiêm túc, từ trong

ghế nằm, ông chống người dạy, ngó nghiêng ra ngõ một lúc, chờ không có
ai gần đó, ông mới khe khẽ giục Lý Trọc:

Kể đi!

Cặp mắt ông sáng quắc, mồm ông há to, giống như đang chờ chiếc

bánh có nhân từ nhà Giời rơi xuống. Ra vẻ già giặn, túc trí đa mưu, Lý Trọc
lúc này ngậm chặt mồm, giống như đám đàn ông nào đó của thị trấn Lưu
chúng tôi đã nhận xét, thằng nhóc khốn kiếp mười lăm tuổi này, còn tinh
ranh, lõi đời hơn ông già khốn kiếp năm mươi tuổi. Ông Dư trông thấy cái
miệng Lý Trọc cứ ngậm chặt, ngay đến một khe hở cũng không có, tỏ ra sốt
ruột, đã thúc cậu:

Kể xem nào!

Lý Trọc thong thả sờ mò chiếc ghế mây của ông Dư, cười ruồi bảo:

Ông cho cháu mượn cái ghế này một ngày, cháu sẽ kể hết mọi chi tiết

về cái mông của Lâm Hồng cho ông nghe.

Vừa nghe đến chuyện mượn ghế nằm của mình, ông Dư nhổ răng đã

lập tức lắc đầu:

Không được, không có chiếc ghế nằm này, Lão Dư ta nhổ răng cho

khách thế nào được?

Lý Trọc vẫn kiên nhẫn dẫn dắt ông:

Không có ghế nằm, thì còn ghế ngồi, đừng nói ngồi, khách dù có

đứng, cũng khó mà đánh ngã nổi bậc tài danh số một trong vòng trăm dặm
vuông như ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.