HUYNH ĐỆ - Trang 310

giường nghiên cứu một hồi, một lần nữa xác định giầy cao gót là đồ chơi,
mà là loại đồ chơi xưa nay chưa từng có. Sau đó cất chiếc giầy cao gót dưới
gầm giường.

Hôm sau, khi hai anh em thức dạy, ánh nắng đã chiếu vào mông, lúc

hai anh em hấp ta hấp tấp đến bệnh viện, thì giường bệnh của Lý Lan đã
trống không. Giữa lúc hai anh em lúng ta lúng túng, đứng taị chỗ, nhòm
nhòm ngó ngó, không biết làm thế nào, không biết đã sẩy ra chuyện gì, thì
một y tá đi đến, bảo chúng Lý Lan đã chết, đã nằm trong nhà xác của bệnh
viện.

Ngay lúc đó, Tống Cương đã gào khóc, cậu vừa khóc, vừa đi xuyên

qua hành lang của bệnh viện, vừa khóc vừa đi đến nhà xác. Lúc đầu lý Trọc
không khóc, cậu hoang mang không biết làm thế nào, cứ bám theo sau lưng
anh. Khi hai anh em đi vào nhà xác, nhìn thấy mẹ nằm thẳng đơ trên bục xi
măng, Lý Trọc lâp tức gào khóc, tiếng khóc của Lý Trọc còn to hơn Tống
Cương.

Lý Lan chết vẫn mở mắt, trước khi tắt thở, chị rất muốn nhìn hai đứa

con, mãi cho đến lúc ánh mắt chị tắt hẳn, chị vẫn không trông thấy hai đứa
con mà mình đang sốt ruột rối gan.

Tống Cương quỳ trên đất trước bục xi măng khóc lóc, toàn thân run

rẩy. Lý Trọc đứng trước bục xi măng khóc như cây non rung rung liên tục
trong gió. Hai anh em vừa gào khóc vừa gọi mẹ. Giờ phút này, Lý Trọc mới
thật sự cảm thấy mình là một đứa trẻ mồ côi trên thế giới này. Cậu chỉ còn
laị Tống Cương, Tống Cương cũng chỉ còn một mình cậu.

Sau đó Tống Cương đã cõng xác mẹ, Lý Trọc đi theo sau, ba người đi

về nhà. Khi cõng mẹ đi trên phố lớn,Tống Cương nước mắt ròng ròng, Lý
Trọc cũng luôn luôn lau nước mắt. Hai anh em không còn gào khóc, hai
anh em chỉ lặng lẽ khóc không thành tiếng. Khi đi qua sân bóng Sáng Đèn,
Tống Cương lại khóc to, vừa khóc cậu vừa nói với em:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.