HUYNH ĐỆ - Trang 400

Tống Cương há hốc mồm. Trông thấy có người đi lên cầu, Lâm Hồng

khe khẽ nói câu cuối cùng:

- Tám giờ tối mai, anh chờ em trong rừng cây non sau rạp chiếu bóng.

Lần này Tống Cương nghe rõ mồn một. Cả ngày lúc nào tâm trí Tống

Cương cũng hoảng hốt. Ngồi ở một góc phân xưởng, Tống Cương bần thần
suy trước tính sau: Mọi chuyện xảy ra trên cầu liệu có thật không? Tống
Cương cứ nhớ lại hết lần này đến lượt khác cảnh tượng lúc bấy giờ. Sắc
mặt anh lúc đỏ bừng, lúc nhợt nhạt, vẻ mặt lúc đau khổ, lúc ngây ngô cười.
Các bạn thợ của Tống Cương hỉ hả bàn luận về anh, anh không hề hay biết.
Khi các bạn gọi to tên mình, Tống Cương trợn tròn mắt nhìn lại, như bừng
tỉnh trong cơn ngủ mê. Họ hỏi anh:

- Tống Cương! Cậu đang mơ mộng gì thế?

Sau khi ngẩng lên "ừ" một tiếng, Tống Cương lại cúi đầu suy nghĩ

miên man. Có một anh bạn trêu:

- Tống Cương! Nên đứng dậy đi tiểu tiện!

Tống Cương ậm ừ một tiếng, đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị đi vào nhà

vệ sinh. Trong tiếng cười của bạn bè, Tống Cương đi đến cửa phân xưởng
rồi dừng lại, y như nghĩ đến chuyện gì, lại quay về góc ngồi xuống. Các
bạn vừa cười to, vừa hỏi anh:

- Sao lại quay về?

Tống Cương thẫn thờ buông một câu:

- Mình không buồn đi tiểu.

Chiều tối, cảnh tượng xảy ra trên cầu càng ngày càng trở nên chân

thực trong hồi tưởng của Tống Cương. Suy nghĩ của anh tập trung ở sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.