xuất hiện ở cửa nhà Lâm Hồng một cách đường đột, bố mẹ cô đang ăn cơm
tối. Hai ông bà nhìn Tống Cương có vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng bố mẹ Lâm
Hồng biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Tống Cương cảm thấy mình nên nói
một hai câu. Nhưng trong đầu anh trống rỗng, không nghĩ ra câu nào.
Không nói chuyện, Tống Cương cảm thấy hai chân mình không bước vào
nổi. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, mẹ Lâm Hồng đứng dậy chào:
- Vào đi!
Hai chân Tống Cương cuối cùng đã bước vào. Sau khi đi vào giữa
nhà, Tống Cương không biết làm gì tiếp. Anh đứng trơ ra đó. Mẹ Lâm
Hồng mỉm cười, mở cửa buồng Lâm Hồng, khẽ bảo Tống Cương:
- Có thể em nó đã ngủ.
Tống Cương đờ đẫn gật đầu, bước vào gian buồng nhuốm đỏ ráng
chiều. Anh trông thấy Lâm Hồng nằm yên tĩnh trên giường như chú mèo
con. Anh lo lắng bước hai bước đến trước giường Lâm Hồng. Cái chăn
phồng lên hiện rõ dáng người hiền dịu của cô. Mái tóc che khuất khuôn mặt
trái xoan xinh đẹp. Tống Cương cảm thấy máu trong người dồn lên, tim
đập mỗi lúc một dồn dập. Có lẽ cảm nhận ra cái bóng di động đến trước
giường, Lâm Hồng khẽ mở mắt. Đầu tiên cô giật mình, khi nhìn rõ Tống
Cương đứng trước giường, cô mừng quýnh, nở nụ cười trên môi. Cô nhắm
mắt mím môi cười rồi lại mở mắt giơ tay phải về phía Tống Cương.
Lúc này Tống Cương vừa nhớ ra mình phải làm gì. Anh hít một hơi
thật sâu, nói một câu cụt lủn:
- Lần này thì cô hết hy vọng.
Toàn thân Lâm Hồng run rẩy, như bị trúng đạn. Cô trố mắt nhìn Tống
Cương. Trong giây lát, Tống Cương chứng kiến nỗi khủng khiếp trong mắt
Lâm Hồng, cô đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy tràn ra hai đuôi mắt.
Tống Cương run lẩy bẩy khẽ để chiếc khăn mùi xoa lên chăn của Lâm