HUYNH ĐỆ - Trang 561

- Anh lo cho em lắm.

- Lo gì? - Lý Trọc đáp - Em đái không lo, anh bưng bô lo cái gì?

Tống Cương lại thở dài, không nói nữa. Lý Trọc hớn hở hỏi chiếc

đồng hồ đeo tay nước ngoài, hỏi Tống Cương đem sửa chưa? Tống Cương
cầm hộp đựng cơm, đứng dậy bảo phải về xưởng làm việc. Sau khi bước
lên xe đạp, tay trái Tống Cương cầm hộp cơm, tay phải cầm ghi đông đạp
đi. Lý Trọc ở đằng sau trông thấy bỗng reo lên:

- Anh Tống Cương, anh biết đi một tay à?

Ngồi trên xe, Tống Cương cười, ngoái lại nói với Lý Trọc:

- Một tay đáng kể gì, anh bỏ hai tay vẫn đi tốt.

Nói rồi, Tống Cương dang hai tay, đạp xe đi như liệng. Lý Trọc đầy vẻ

nhạc nhiên, gọi đuổi theo:

- Anh Tống Cương, anh giỏi lắm.

Trong hơn một tháng sau đó, buổi trưa nào đi làm, Tống Cương cũng

đem hộp cơm đến trước mặt Lý Trọc. Hai anh em ngồi trước đống rác, cười
nói rôm rả, chia cơm và thức ăn trong hộp ra ăn. Tống Cương không dám
nói với Lâm Hồng. Đến bữa tối, bụng đói cồn đói cào, Tống Cương sợ Lâm
Hồng sinh nghi, anh vẫn không dám ăn nhiều, hơn nữa còn ăn ít hơn trước.
Lâm Hồng thấy chồng ăn ít, lo lắng nhìn, hỏi chồng có phải thời gian gần
đây sức khỏe anh sa sút. Tống Cương cứ ấp a ấp úng, bảo mình ăn ít,
nhưng sức vẫn khỏe, thân thể rất tốt.

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cái kim bọc dẻ lâu

ngày cũng lộ ra, sau hơn một tháng, Lâm Hồng đã biết rõ chân tướng sự
việc. Một nữ công nhân Xưởng dệt kim cho Lâm Hồng biết chuyện này.
Hôm kia, chị có việc xin nghỉ, buổi trưa đi qua cổng trụ sở uỷ ban huyện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.