HUYNH ĐỆ - Trang 563

người gọi tên Tống Cương, anh cũng không đáp, nhưng anh còn gật đầu,
mỉm cười chào lại. Tống Cương mỉm cười trông rất cổ quái. Nhà thơ Triệu
lúc ấy cũng đang đi trên phố. Nhà thơ Triệu hay kiếm chuyện, anh ta chỉ
Tống Cương bảo bà con thị trấn Lưu:

- Trông thấy chưa, đấy là cười gượng gạo.

Tống Cương dắt xe đạp đi theo Lâm Hồng đến tận cổng Xưởng dệt

kim. Dọc đường chị không nhìn chồng. Khi đi vào cổng xưởng, chị vẫn
không ngoái lại. Chị cảm thấy Tống Cương đứng lại. Bước chân chị lưỡng
lự đôi chút. Trong giây lát, chị đột nhiên mềm lòng. Chị định quay lại nhìn
chồng, nhưng chị đã kìm chế được, đi thẳng vào phân xưởng.

Tống Cương đứng ngoài cổng xưởng như kẻ mất hồn. Bóng Lâm

Hồng đã mất hút, Tống Cương vẫn đứng đó. Tiếng kẻng làm việc buổi
chiều đã dóng dả cất lên, trong cổng trống vắng, lòng anh cũng trống trải.
Tống Cương đứng lâu lắm mới đẩy xe quay người đi. Anh bần thần quên cả
ngồi lên chiếc xe đạp bóng nhoáng.

Tống Cương đã trải qua một buổi chiều căng thẳng ngột ngạt. Phần

lớn thời giờ anh ngồi thẫn thờ ở góc phân xưởng, lúc bâng khuâng như mất
mát, khi suy tư trầm mặc. Trong đầu anh trống rỗng. Cho đến khi tiếng
kẻng hết giờ làm việc vang lên, anh một giật mình bừng tỉnh, chạy ra khỏi
phân xưởng, nhảy lên xe đạp, lao ra khỏi Xưởng kim khí, phóng như bay
trên phố lớn thị trấn Lưu chúng tôi. Khi đến cổng Xưởng dệt kim, chị em
công nhân bên trong đang lũ lượt ra về. Tống Cương vịn xe đạp đứng đợi.
Anh trông thấy Lâm Hồng và mấy công nhân vừa nói chuyện vừa đi ra.
Anh chợt mừng rỡ, nhưng rồi lại lo lo, không biết Lâm Hồng có ngồi lên
gác ba ga xe đạp không?

Tống Cương không ngờ, Lâm Hồng bước đến trước mặt anh như

thường lệ, vẫy tay chào các bạn gái, rồi né người nhảy lên đèo hàng, coi
như không xảy ra chuyện gì. Đầu tiên Tống Cương ngẩn người, sau đó thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.