HUYNH ĐỆ - Trang 64

Hai cậu bé vừa lắc đầu vừa gật đầu, chỉ có điều không sao nói được.

Trong số người đến xem có ai đó nói:

- Đừng thấy mồm hai cậu bé còn tròn hơn quả bóng bơm căng hơi, vẫn

còn nhét thức ăn vào được đấy.

Người vừa nói vui cười chạy vào trong nhà, tìm đông tìm tây, cầm ra

hai cái nắp cốc sứ trắng, bảo Lý Trọc và Tống Cương ngậm cái núm tròn
như đầu vú. Hai cậu bé đã ngậm nắp cốc thật. Đám đông cười ồ lên, họ
cười ngặt cười nghẽo, cười đến nỗi toàn thân run rẩy, cười ra nước mắt,
cười chảy nước mũi,cười nhỏ cả dãi, cười vãi cả rắm. Lý Trọc và Tống
Cương, mỗi đứa ngậm một cái nắp cốc sứ trắng, đối với họ giống như đang
ngậm hai núm vú của Lý Lan. Lý Lan ngượng đỏ mặt, chị nghiêng đầu đi
tìm chồng mới cưới của mình,Tống Phàm Bình đầy vẻ lúng túng, bước đến
trước mặt hai đứa con, lấy nắp cốc ngậm ở mồm ra, nói với chúng:

- Vào trong nhà.

Lý Trọc và Tống Cương vào trong nhà,lại leo lên giường, mồm hai

cậu vẫn còn nhét đầy thứ ăn, vẫn chật cứng, không nói được. Chúng đau
khổ nhìn nhau, mồm nhét đầy thứ ăn, mà không ăn được gì. Lúc này, Lý
Trọc là người phản ứng đầu tiên, cậu biết thò ngón tay vào mồm, moi dần
ra từng tí, Tống Cương học theo cũng moi ra. Chúng để hạt dưa hạt đậu và
kẹo cứng lên ga trải giường, thức ăn dính dính nhơm nhớp, trăng trắng như
nước mũi, làm bẩn ga trải giường hai bố mẹ mới cưới. Mồm hai cậu bé
căng lâu quá, khi chúng lại cho hạt đậu hạt dưa vào mồm, đột nhiên không
ngậm được. Hai cậu bé tội nghiệp nhìn mồm đối phương há ra như một cái
hang núi, chúng không biết đối phó như thế nào với cái mồm rỗng không
của mình. Lúc này Tống Phàm Bình và Lý Lan ở bên ngoài lại gọi tên
chúng.

Bà con lối xóm nhà Lý Lan dẫn con em là học sinh trung học và trẻ

em nhỏ tuổi hơn đến đây, họ xuyên qua phố, tắt qua ngõ, hỏi thăm đến nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.