HY SINH - Trang 101

Camille. Đó chính là lợi thế tầm vóc của ông, không ai quên ông cả. Ông
vận dụng khả năng nói dối:

“Anne phải đi vội quá…” Ông bắt chước nụ cười tử tế của một người

bạn tinh ý và kiên nhẫn, nhằm tìm kiếm sự đồng lõa. “Vội quá nên đương
nhiên là cô ấy quên mất cả nửa số đồ đạc.”

Từ “đương nhiên”, vang lên đầy gia trưởng, khiến bà hàng xóm rất vui

lòng. Bà Roman là một phụ nữ độc thân, sắp sửa về hưu, có khuôn mặt tròn
và đầy đặn như búp bê, trông chẳng khác nào một đứa trẻ bị già trước tuổi.
Bà ta hơi thọt một chút, do bệnh ở khớp háng. Chỉ qua chút ít chi tiết mà
Camille nhìn thấy, thì rõ ràng bà ta là người ngăn nắp khủng khiếp, quy củ
đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Bà ta lập tức nheo mắt với vẻ thấu hiểu, quay người, đưa chìa khóa

cho Camille:

“Ít ra thì cũng không có gì nghiêm trọng đấy chứ?”

“Không, không, không đâu…” Ông ngoác miệng cười. “Không có gì

nghiêm trọng đâu.” Ông chỉ tay vào chiếc chìa khóa. “Tôi sẽ giữ đến khi cô
ấy quay về…”

Không thể nào biết liệu đó là một thông tin, một câu hỏi hay một lời

đề nghị, Camille nhân thể phác một cử chỉ cảm ơn.

Không gian bếp sạch sẽ đến đáng ngạc nhiên. Trong căn hộ nhỏ,

không có bất cứ thứ gì vương vãi. Phụ nữ và sạch sẽ, Camille tự nhủ, nỗi
ám ảnh đó... Một phòng khách đôi có một phần dùng làm phòng ngủ, chiếc
ghế sô pha biến thành giường đôi, với một cái lỗ to ở giữa, một cái hố, họ
lăn lóc trên đó cả đêm, rồi cuối cùng người nọ nằm chồng lên người kia mà
ngủ. Không hẳn là đã hoàn toàn bất tiện. Và một tủ sách với chừng trăm
cuốn sách bỏ túi, được lựa chọn không dựa theo bất cứ logic nào, vài món
đồ mỹ nghệ mà vào lần đầu tiên bắt gặp Camille thấy khá tầm thường. Toàn
bộ khung cảnh khiến ông có ấn tượng hơi buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.