HY SINH - Trang 106

hiểm rõ ràng. Nhất là khi người đó lại là nữ cảnh sát trưởng.

Camille bắt đầu bịa chuyện.

“Bản báo cáo của anh...?” cảnh sát trưởng cắt ngang.
“Tôi đang làm.”
“Thế thì có chuyện gì...?”

Camille kể lại từ đầu, ông lựa lời thích hợp, cố gắng tỏ ra khoa học.

Nhân chứng phải nhập viện và rất có khả năng là tên cướp đã đến bệnh
viện, lên tận phòng bệnh và tìm cách thủ tiêu cô ta.

“Chờ đã, thiếu tá, tôi không hiểu gì cả.” Bà nhấn mạnh từng từ, như

thể trí thông minh của bà bị va vào một bức tường không thể vượt qua.
“Nhân chứng đó, cô Foresti ấy, cô ta...”

“Forestier.”

“Thế nào cũng được. Cô ta nói không hề nhìn thấy ai vào phòng mình,

không phải thế sao?” Bà không để Camille kịp trả lời, đó không phải là câu
hỏi. “Còn nữ y tá, cô ta khẳng định đã nhìn thấy một người nào đó, nhưng
rốt cuộc cũng không chắc chắn, thế là sao? Trước hết, ‘người nào đó’ là ai?
Và cho dù đó chính là tên cướp, thì nói cho cùng, hắn có đến hay là không
đến?”

Ông chẳng có gì phải nuối tiếc. Ở vào vị trí của Michard, hẳn là Le

Guen cũng sẽ có phản ứng y hệt. Từ khi Camille yêu cầu nhận vụ này, mọi
chuyện dường như đang xoay theo hướng ngược lại.

“Còn tôi,” Camille khẳng định, “tôi xin nói với chị là hắn có đến! Nữ

y tá đã thoáng thấy một khẩu súng.”

“Ồ,” cảnh sát trưởng nói tiếp bằng giọng đầy ngưỡng mộ. “Tuyệt thật

đấy! Cô ta đã ‘thoáng thấy’... Thế nào, cho tôi biết đi, bệnh viện đã đâm
đơn kiện chưa?”

Ngay từ đầu cuộc trò chuyện, Camille đã biết tất cả những chuyện này

sẽ dẫn đến điều gì. Tuy vẫn cố gắng, nhưng ông không muốn khiêu khích
cấp trên quá mức. Không phải ngẫu nhiên mà bà được thăng chức. Còn tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.