HY SINH - Trang 108

Chỉ có điều, nhìn từ phương diện của bà, thì nữ cảnh sát trưởng hoàn toàn
có lý.

“Cô Forestier có thể gây nguy hại gì cho những kẻ đó, hả thiếu tá

Verhœven? Theo như tôi được biết, thì cô ấy đã chứng kiến một vụ cướp tài
sản, chứ không phải một vụ ám sát! Hẳn chúng phải biết rằng chúng đã làm
cô ấy bị thương, nhưng không giết chết cô ấy, và theo ý tôi, thì lẽ ra chúng
phải lấy thế làm mừng mới đúng.”

Hiển nhiên là thế, ngay từ đầu.
Có chuyện gì không ổn?
“Thế còn người đưa tin của anh, rốt cuộc anh ta nói gì?”

Bí ẩn muôn thuở: chúng ta đưa ra quyết định thế nào? Vào thời điểm

nào thì ta ý thức được những gì mình đã quyết định? Phần nào của vô thức
xen vào câu trả lời của Camille, ông không thể nói được, chỉ biết rằng nó
bật ra ngay lập tức.

“Mouloud Faraoui.”
Ngay cả ông cũng cảm thấy sững sờ.

Giống như trong một vòng quay ngựa gỗ ở hội chợ, ông gần như cảm

thấy tác động của quỹ đạo lên chính thân hình mình khi thốt lên cái tên vừa
mượn được, một đường cong lao nhanh như chớp đâm thẳng vào tường.

“Hắn ta đang tự do à?”
Và trước khi Camille kịp phản ứng:

“Vả lại, hắn ta liên quan gì đến chuyện này?”
Một câu hỏi hay. Các băng nhóm đều có chuyên môn riêng. Cướp,

buôn ma túy, ăn trộm, làm giấy tờ giả, lừa đảo, tống tiền, kẻ nào sống trong
địa hạt của kẻ ấy. Mouloud Faraoui, chuyên môn của hắn là ma cô dắt gái,
và thật đáng ngạc nhiên khi thấy tên hắn xuất hiện trong một câu chuyện
liên quan đến cướp tài sản.

Đó là một kẻ mà Camille có quen biết sơ sơ, một dạng tầm cỡ hơi cao

so với một đầu mối cung cấp thông tin đơn thuần. Thỉnh thoảng ông có gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.