HY SINH - Trang 11

phần này của cảnh tượng, có lẽ Camille sẽ nhận thấy ngay lập tức sự giống
nhau đến kỳ lạ giữa cánh tay của Anne, vẻ buông thả đó, với cánh tay của
Nạn nhân hay Người chết ngạt của Fernand Pelez, điều này hẳn sẽ rất tệ
cho tâm trạng của ông.

Lẽ ra toàn bộ câu chuyện có thể dừng lại ở đó. Câu chuyện về một tình

huống rủi ro, không phải lúc. Nhưng gã đàn ông cao lớn hơn không chấp
nhận theo cách đó. Rõ ràng gã là kẻ cầm đầu và nhanh chóng đánh giá
được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra với người phụ nữ này?
Liệu cô ta có tỉnh lại sau cú ngất và bắt đầu gào hét không?
Hay lao vào hẻm thương mại Monier?

Tệ hơn nữa: bỏ trốn mà gã không nhận thấy, qua lối cửa thoát hiểm và

gọi trợ giúp?

Trốn vào một ca bin trong khu vệ sinh, lấy điện thoại di động ra rồi

gọi cảnh sát?

Gã liền giơ chân ra để giữ cho cánh cửa mở, cúi xuống phía Anne, túm

lấy cổ chân phải của cô rồi vừa ra khỏi khu vệ sinh vừa kéo lê cô trên mặt
đất chừng ba chục mét, giống như một đứa trẻ kéo lê đồ chơi, hết sức thoải
mái và thờ ơ, không hề quan tâm đến những gì xảy ra sau lưng mình.

Thân thể Anne va đập vào hết chỗ nọ đến chỗ kia, vai va vào góc

phòng vệ sinh, hông đập vào tường hành lang, cái đầu ngoặt ngoẹo theo
những cú lắc, lúc thì va vào gờ chân tường, lúc lại va vào mép của những
chậu cây đặt dọc hành lang. Anne chỉ còn là một mảnh giẻ rách, một cái
túi, một hình nộm trơ lì, không sự sống, đang chảy dần hết máu và kéo lê
đằng sau một vệt lớn đỏ ối đông lại sau vài phút, vì máu vốn nhanh khô.

Cô trông như đã chết. Khi gã đàn ông buông cô ra, gã vứt bỏ trên sàn

một cái xác vặn vẹo vì trật khớp mà thậm chí gã còn không thèm nhìn, cô
không còn khiến gã bận tâm, gã lên đạn khẩu súng trường bằng một động
tác chắc chắn, quyết đoán, thể hiện rõ sự quyết tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.