HY SINH - Trang 123

Cô đã nhìn thấy anh ta trong hành lang khi Camille vào phòng. Ông

nhướng lông mày. Thông thường, hoặc ông nói dối với vẻ trơ trẽn đến ngạc
nhiên, hoặc ông trả lời vụng về như một đứa bé tám tuổi. Chính xác kiểu
người chuyển từ tuyệt nhất sang tệ nhất mà không hề có bước đệm.

“Đấy là...”

Chỉ hai từ đó đã đủ. Với một người như Anne, hai từ đó thậm chí còn

là không cần thiết. Chỉ thoáng chút gì đó trong mắt Camille, chỉ một mi li
giây lưỡng lự, cô đã hiểu ngay.

“Anh nghĩ rằng hắn sẽ đến đây sao?”
Camille không kịp phản ứng.

“Anh đang giấu em điều gì phải không?”
Camille chỉ ngần ngừ có một giây, khi ông muốn trả lời là không, thì

Anne đã hiểu là có. Cô chăm chú nhìn ông. Ông cảm thấy sự vô dụng của
bản thân cũng như nỗi cô độc của mỗi người đúng vào thời khắc này, thời
khắc mà lẽ ra họ phải nương tựa vào nhau. Anne gục gặc cái đầu, như thể
cô đang tự hỏi: rồi mình sẽ ra sao đây?

“Hắn đã đến...,” cuối cùng cô nói.

“Thành thực mà nói, anh không biết gì về chuyện đó.”
Đây không phải là cách trả lòi thành thực của một người hoàn toàn

không biết gì. Lập tức, Anne run bắn lên. Lúc đầu là đôi vai, đôi cánh tay,
mặt cô tái nhợt, cô nhìn ra cửa, nhìn khung cảnh bài trí quanh phòng, như
thể người ta vừa thông báo với cô rằng căn phòng này sẽ là nơi chốn cuối
cùng cô biết đến, hãy hình dung là người ta đang cho bạn thấy chiếc giường
lâm chung của bạn. vẫn vụng về như mọi khi, Camille khiến cảm giác mập
mờ càng gia tăng:

“Em đang được an toàn rồi.”

Chẳng khác nào ông vừa lăng nhục cô.
Anne quay đầu về phía cửa sổ và bắt đầu khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.