HY SINH - Trang 125

của hắn, rồi họ sẽ biết ngay thôi. Và tất cả ảnh của những kẻ có dữ liệu lưu
trữ là người Serbia hoặc có quan hệ họ hàng với người Serbia.

Anh nghiêng người về phía Anne:

“Xin chào chị...”
Một giọng nói dễ nghe. Rất dịu dàng. Những cử chỉ chậm rãi, chính

xác, tạo cảm giác an toàn. Anne ngồi nhổm dậy trên giường, khuôn mặt
bầm giập từ trên xuống dưới, một đống gối kê quanh hông, cô đã ngủ được
một giờ đồng hồ. Để chứng tỏ là cô có nỗ lực cho việc này, Anne nở một
nụ cười mà không hé môi, vì không muốn để lộ mấy cái răng gãy. Vừa mở
chiếc va li để lấy đồ nghề, anh chàng kỹ thuật viên vừa tuôn ra những câu
thường lệ, đã được luyện tập đến hoàn hảo. Từ bấy lâu nay.

“Chuyện này có thể xong rất nhanh thôi, đôi khi chúng ta cũng gặp

may!”

Nói đến đó, anh cười ngoác miệng, như để khuyến khích Anne. Anh

luôn cố gắng mang lại cho tình huống này chút gì đó nhẹ nhàng, bởi vì khi
anh cho một người xem những bức ảnh, hoặc người đó sẽ buộc phải sống
lại cái bối cảnh đột ngột và bạo lực mà người đó từng trải qua, hoặc người
đó đã bị hãm hiếp, hoặc ai đó đã bị giết chết ngay trước mắt người đó, toàn
những cảnh đại loại như thế, cho nên bầu không khí hiếm khi thoải mái
được.

“Nhưng những lần khác,” anh nói tiếp với vẻ mặt nghiêm trang, điềm

tĩnh, “thì phải có thời gian. Thế nên, khi nào chị thấy mệt thì hãy nói với
tôi, được không? Chúng ta không có gì phải vội...”

Anne gật đầu. Ánh mắt mệt mỏi của cô hướng về phía Camille, cô đã

hiểu. Cô ra dấu là được.

Đó là dấu hiệu bắt đầu, anh chàng kỹ thuật viên nói:
“OK, để tôi giải thích cho chị biết chúng ta sẽ làm thế nào.”

12:15

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.