HY SINH - Trang 127

giết người có thể quay trở lại nhanh đến thế, và giữa ban ngày ban mặt như
thế này.

Chính thời gian đổi phiên ban đêm mới khiến ông đau đầu. Để tính

sau vậy. Dù sao, Camille cũng vẫn nhấn mạnh.

“Anh không được nhúc nhích khỏi đây, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Không vấn đề gì, thưa thiếu tá!” viên cảnh sát hào hứng đáp.
Những câu trả lời như thế này quả là khiến người ta lo sợ.

12:45

Ở đầu kia hành lang, có một phòng chờ nhỏ nơi chẳng bao giờ có ai

đến, nó nằm ở vị trí rất không thuận tiện, người ta tự hỏi căn phòng đó có
tác dụng gì, người ta đã muốn biến nó thành văn phòng, nhưng việc ấy bị
cấm, Florence, nữ y tá muốn hôn trọn vẹn cuộc đời bằng đôi môi của mình
đã giải thích như thế. Hình như còn có những tiêu chuẩn, chúng tôi phải giữ
nó nguyên trạng, vô ích như thế. Đó là quy định. Của châu Âu. Thế là nhân
viên bệnh viện bắt đầu cất trữ đồ đạc vật dụng ở đó, chúng tôi thiếu chỗ
khủng khiếp. Khi ủy ban an toàn đến, chúng tôi chất tất cả những thứ đó
lên các xe đẩy dưới tầng ngầm, xong việc chúng tôi lại lấy chúng lên, ủy
ban an toàn rất hài lòng, họ đóng dấu đúng chỗ quy định trên mẫu phiếu.

Camille đẩy gọn hai chồng hộp băng gạc và kéo ra hai cái ghế. Trên

một góc của chiếc bàn thấp, ông điểm lại tình hình với Louis (bộ vest
Cifonelli đen tuyền, áo sơ mi trắng hiệu Swann & Oscar, giày Massaro, tất
cả đều là hàng may đo, Louis là cảnh sát duy nhất trong Đội Hình sự mang
trên người những món đồ đáng giá bằng tiền lương cả năm của mình).
Louis thông báo với Verhœven về tình hình các cuộc điều tra đang tiến
hành, nữ du khách người Đức quả thực là đã tự sát, gã lái xe dùng dao găm
đã bị nhận diện, hắn đang bỏ trốn, họ sẽ bắt được hắn trong vòng hai đến ba
ngày nữa, tên tội phạm bảy mươi mốt tuổi đã thú nhận động cơ gây án:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.