HY SINH - Trang 137

“Đến Pháp năm 1997.” Anh lật giở tập hồ sơ hết tốc lực. “Một kẻ

khôn khéo.” Anh phải đọc với tốc độ của âm thanh mà vẫn kịp tổng hợp.
“Bị bắt hai lần, không đủ bằng chứng kết tội, được thả. Không phải là
không thể nghĩ đến chuyện hắn làm việc với Hafner. Lũ vô lại thì nhiều như
nấm, nhưng những kẻ thực sự chuyên nghiệp thì hiếm hoi, giới này cũng
khá nhỏ.”

“Thế còn hắn, hắn ở đâu?”

Louis phác một cử chỉ nước đôi. “Chuyện đó... Từ hồi tháng Một,

không có tin tức gì, biến mất hoàn toàn, hắn đang cõng một án giết người,
có phần án chia trong chuỗi bốn vụ cướp nên có lý do để ẩn náu một thời
gian dài. Đương nhiên, việc băng nhóm này xuất hiện trở lại là rất đáng
ngạc nhiên, nhất là với cùng cách hành động.”

Chúng đã gây ra một án mạng mà lại tiếp tục bổn cũ soạn lại... Kỳ lạ

thật.

Họ quay trở lại chủ đề về Anne.

“Độ tin cậy trong lời chứng của cô ấy là bao nhiêu?” Louis hỏi.
“Vẫn như thường lệ, độ tin cậy giảm dần. Với bức ảnh đầu tiên thì

cao, khá cao đối với bức thứ hai, có lẽ cùng mức đó với khoảng ba bức
khác, rồi tiếp tục giảm.”

Camille đã không thể ngồi yên. Louis cố kéo dài câu chuyện bởi vì

anh hy vọng cấp trên sẽ lấy lại được bình tĩnh, nhưng khi anh chàng kỹ
thuật viên rời đi, anh hiểu rằng nỗ lực vừa rồi của mình là vô ích.

“Tôi phải tóm được mấy gã này,” Camille vừa nói vừa bình thản áp

bàn tay lên mặt bàn. “Tôi phải tóm được chúng ngay lập tức.”

Hành động vì tình. Louis gật đầu, suy nghĩ: đâu là động cơ của thứ

năng lượng này, của sự mù quáng này?

Còn Camille, ông nhìn hai bức ảnh.

“Tên này,” ông vừa nói vừa chỉ vào ảnh Hafner, “tôi sẽ ưu tiên tìm

hắn. Hắn chính là mối hiểm họa. Tôi sẽ phụ trách hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.