Một giờ sau, cảnh sát cúi người đi xuống cầu thang, trần rất thấp nếu
muốn xuống tầng hầm, rộng như một cái kho nhưng không cao quá một
mét sáu, hai mươi bốn cái máy khâu, hai mươi bốn nhân công bất hợp
pháp. Bên trong phải đến ba mươi độ, họ cởi trần làm việc, không người
nào quá hai mươi tuổi. Trong đống thùng các tông chất hàng trăm chiếc áo
polo có gắn nhãn Lacoste, ông chủ muốn giải thích, người ta cắt lời ông ta.
Dusan Ravic? Việc sản xuất thủ công tại chỗ này được khoan dung, người
ta nhắm mắt làm ngơ bởi vì ông chủ cung cấp nhiều thông tin, lần này, ông
ta nheo mắt, tỏ vẻ tìm kiếm, chờ đã, chờ đã, một cảnh sát nói tốt hơn hết là
gọi cho thiếu tá Verhœven.
Trong khi chờ Camille đến, đám cảnh sát đã kịp lật tung tất cả các
thùng các tông, thu giữ những thứ giấy tờ hiếm hoi, họ đánh vần cho Louis
những cái họ, đám công nhân trẻ tuổi dán người vào tường như để hòa tan
vào trong đá. Hai mươi phút sau cuộc đổ bộ của cảnh sát, bên trong tầng
hầm nóng đến mức người ta cho họ lên trên, lúc này họ xếp hàng trên phố,
phó mặc cho số mệnh hoặc hoảng hốt khiếp hãi.
Vài phút sau Camille đến nơi. Ông là người duy nhất không cần cúi
đầu để đi xuống cầu thang. Ông chủ là người vùng Zrenjanin, tận cùng phía
Bắc, không xa Elemir, thành phố của Ravic, là mấy.
“Ravic? Không biết,” ông ta nói.
“Anh chắc chứ?” Camille hỏi.
Người ta cảm thấy điều đó khiến ông khó chịu.
16:15
Tôi không đi xa quá lâu, vì rất sợ bỏ lỡ sự xuất hiện của anh bạn tôi.
Tôi cũng đã quá quen với những lần mai phục, nên không thể mắc sai lầm
như hút thuốc hoặc mở cửa xe để thông gió cho khoang lái, nhưng nếu gã
Ravic to béo kia phải ẩn náu ở đây, thì tốt hơn hết là hắn nên quay lại thật
nhanh, bởi vì người bạn cũ của hắn đang mệt muốn chết rồi.