HY SINH - Trang 166

Bên cạnh ông, Louis vừa chun môi vừa nhìn xung quanh. Cả anh cũng

đã hiểu. Giơ một ngón tay, Camille khẳng định với anh rằng vụ này vậy là
hỏng bét, và bằng bàn tay ông ra hiệu cho anh giải tán tất cả mọi người,
Louis lập tức bấm số trên điện thoại di động. Chỉ cần nhìn khuôn mặt của
thiếu tá Verhœven là đủ hiểu. Gần bên ông, các đồng nghiệp cúi đầu, giả vờ
thất vọng, họ sẽ bị trách mắng nhưng dù sao họ cũng đã khá vui vẻ, một số
người, trong lúc đi ra phía xe của mình, còn ra dấu thông đồng với ông,
Camille đáp lại họ bằng một cử chỉ có đôi chút an phận.

Cảnh sát trưởng để ông có thời gian tiêu hóa thông tin, nhưng sự im

lặng này chỉ là một khoảng lặng kịch tính, đánh lừa, đầy ẩn ý.

Anne lại đang đứng trước gương khi nữ y tá bước vào. Người nhiều

tuổi nhất, Florence. Nói đúng ra là người nhiều tuổi hơn... Chắc chắn là cô
ta trẻ hơn Anne, chưa đến bốn mươi, nhưng do muốn mình trông trẻ hơn
chục tuổi nên thành ra nhìn lại già đi.

“Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Ánh mắt họ bắt gặp nhau trong gương. Vừa ghi giờ lên tấm bìa gắn ở

cuối giường, nữ y tá vừa mỉm cười với Anne. Ngay cả với đôi môi kia,
mình cũng không bao giờ có thể cười như thế nữa, Anne tự nhủ.

“Mọi chuyện ổn cả chứ?”

Câu hỏi mới hay làm sao! Cô không muốn nói, nhất là với cô ta. Lẽ ra

cô không nên nhượng bộ nữ y tá kia, cái cô trẻ tuổi đó. Lẽ ra cô nên rời đi,
cô cảm thấy mình bị nguy hiểm ở đây. Đồng thời, cô cũng không thể nào
quyết định dứt khoát được, những lý do mà cô tìm thấy để ra đi cũng nhiều
như những lý do để ở lại.

Với lại, còn có Camille.
Ngay khi nghĩ đến ông, cả người cô run lên, ông chỉ có một mình, bất

lực, ông sẽ không bao giờ làm nổi. Và nếu ông có làm nổi, thì cũng đã quá
muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.