HY SINH - Trang 172

“Thôi được rồi,” ông nhượng bộ, “tôi đã hành động thiếu phương

pháp, còn về bản báo cáo, tôi sẽ...”

“Chúng ta không còn nói chuyện đó nữa rồi, thiếu tá ạ.”

Verhœven nhíu mày, bộ cảnh báo bên trong não ông nhấp nháy điên

cuồng. Ông hoàn toàn biết rõ cảnh sát trưởng có thể làm gì nếu bà muốn.
Bà hất đầu về phía căn phòng nơi xác Ravic đang nằm sóng soài.

“Anh đã buộc hắn phải ra khỏi rừng khi gây ồn ào như thế, thiếu tá ạ.

Trên thực tế, anh đã tạo điều kiện thuận lợi cho kẻ kia giết hắn.”

“Chẳng có gì nói lên điều ấy hết.”

“Đúng thế, nhưng người ta có quyền đặt ra câu hỏi này. Và ít nhất,

một chiến dịch càn quét đột ngột chỉ chuyên nhắm vào một bộ phận cư dân
nước ngoài, được tổ chức mà không có sự cho phép của cấp trên và vi
phạm thẩm quyền của thẩm phán, điều đó có một cái tên đấy, thiếu tá ạ.”

Thật lòng mà nói, cách tiếp cận này, Camille chưa dự kiến đến, ông tái

mặt.

“Điều đó được gọi là bạo lực phân biệt chủng tộc.”

Ông nhắm mắt. Quả là một thảm họa.

Camille đang làm gì? Anne không động đến khay đồ ăn, nhân viên

phục vụ, một phụ nữ gốc đảo Martinique, đã mang cái khay còn nguyên
vẹn đi, phải ăn, không được buông xuôi, nếu không phải vì thương hại khi
nhìn thấy những chuyện như thế này, Anne hẳn đã muốn gây hấn, ngay tức
thì, với tất cả mọi người. Với nữ y tá, người vừa nói với cô lúc trước:

“Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, cô sẽ thấy...”
“Tôi đang thấy rất rõ rồi!” Anne trả lời.

Nữ y tá đó rất chân thành, cô ta thực sự muốn giúp đỡ, quả là một

hành động xấu xa khi làm nản lòng một người thiện chí như thế, một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.