HY SINH - Trang 173

muốn làm việc tốt như thế. Nhưng bởi vì cô ta tìm cách áp dụng phương
pháp cổ điển nhất, chính là kiên nhẫn, nên Anne đã trả đũa:

“Cô đã bao giờ bị nện nhừ tử chưa, thưa cô? Đã có ai tìm cách giết cô

bằng những cú nện báng súng, hay những cú đạp chưa? Người ta có thường
xuyên dùng súng săn để bắn cô không? Nào, kể tôi nghe đi, chuyện đó sẽ
giúp ích cho tôi rất nhiều đấy, tôi cảm thấy thế...”

Khi Florence ra khỏi phòng, Anne vừa khóc vừa gọi cô ta lại, cô nói:

“xin thứ lỗi cho tôi, tôi rất tiếc,” nữ y tá chỉ khẽ phác một cử chỉ, không sao
đâu.

Người ta có cảm giác mình có thể nói bất kỳ điều gì với những phụ nữ

này.

“Chính anh đã muốn và đã đề nghị nhận vụ này, viện cớ là có một

người đưa tin mà anh không thể nào sản xuất ra nổi. Mà này, làm sao anh
biết được về vụ cướp này, hả thiếu tá?”

“Guérin.”

Cái tên đó cứ thế bật ra. Người bạn đầu tiên mang cái tên như thế xuất

hiện trong tâm trí ông. Khi tìm kiếm, ông không thấy được giải pháp nào,
liền thuận theo tạo hóa, nhưng tạo hóa cũng giống như liệu pháp vi lượng
đồng căn, nếu ta không tin tưởng... Kết quả thật thảm hại. Guérin, Camille
sẽ phải gọi cho ông ấy nhưng Guérin sẽ chỉ giúp ông khi không có mấy rủi
ro. Cảnh sát trưởng trầm ngâm. ,

“Thế còn Guérin, làm sao mà ông ta biết được vụ đó?”
Bà nói lại:

“Y tôi muốn nói là, tại sao ông ta lại nói chuyện này với anh?”
Viễn cảnh đang xáp lại trước mắt buộc Verhœven phải tiếp tục việc

ông vẫn không ngừng làm, ngay từ đầu.

“Thì tự nhiên thế thôi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.