cớm hình sự có thể muốn gì ở một tên ma cô tầm cỡ như Faraoui, ai nấy
đều băn khoăn tự hỏi, và xét cho cùng, nội dung câu chuyện cũng không
mấy quan trọng, những lời đồn đại sẽ lan khắp nhà tù, những giả thuyết, từ
hợp lý nhất đến điên rồ nhất, sẽ va vào nhau như trong một bàn chơi Pinball
khổng lồ tùy theo lợi ích của mỗi người, tùy theo sức nặng của các băng
nhóm hiện có, và mớ bòng bong sẽ tự nó trải ra.
Đó chính là lý do Camille ở đó, ngồi trong phòng tiếp khách, hai tay
khoanh trước ngực, và chỉ nhìn Faraoui. Không làm gì khác. Công việc tự
nó thực hiện, ông thậm chí không cần phải động ngón tay.
Nhưng bầu không khí im lặng quả là nặng nề.
Faraoui, vẫn ngồi trên ghế, chờ đợi và rình rập, không nói lời nào.
Camille không nhúc nhích. Ông nghĩ đến cách cái tên của gã khốn vô lại
này xuất hiện trong tâm trí ông khi cảnh sát trưởng truy hỏi. Phần vô thức
trong ông đã biết trước ông sẽ làm gì với chuyện đó, nhưng phải sau này
Camille mới hiểu ra: đây là con đường nhanh nhất dẫn đến Vincent Hafner.
Để đi đến cùng con đường mà ông vừa lựa chọn, đường hầm này,
Camille sẽ phải vượt qua những thời khắc khó khăn, nỗi lo ngại dâng lên
trong ông như nước dâng lên trong bồn tắm, ông sẽ không để mình bị
Faraoui nhìn chằm chằm như vậy, ông sẽ đứng dậy, sẽ mở cửa sổ. Chỉ mới
bước vào nhà tù trung tâm thôi ông đã cảm thấy rất khó nhọc.
Hít thở. Tiếp tục hít thở. Và thậm chí ông sẽ phải quay trở lại...
Ông cũng nhớ lại cách ông tuyên bố “một vụ nhắm tới ba mục tiêu”.
Não bộ của ông đã hoạt động nhanh hơn ông, ông chỉ hiểu ra sau khi quyết
định. Bây giờ thì ông đã hiểu.
Chiếc đồng hồ treo tường đếm từng giây, sắp vài phút trôi qua, trong
không gian của phòng tiếp khách đóng kín, những ngầm ý không ai bày tỏ
phụt ra với tốc độ của những rung động.
Lúc đầu, Faraoui đề phòng, hắn tưởng rằng đây là thử thách của im
lặng, thử thách buộc người này chờ người kia lên tiếng, một thứ cánh tay
sắt hoàn toàn trơ lì, một kỹ thuật khá tầm thường, và hắn ngạc nhiên, hắn