HY SINH - Trang 177

đã biết đến danh tiếng của thiếu tá Verhœven, ông không phải loại cảnh sát
hạ mình sử dụng cách làm này. Như thế có nghĩa là có chuyện khác,
Camille nhìn thấy hắn cúi đầu, suy nghĩ thật nhanh trong khả năng của hắn.
Và bởi vì hắn thông minh, nên sẽ đi đến kết luận khả dĩ duy nhất, hắn sắp
sửa đứng dậy.

Camille lường trước hành động đó, suỵt suỵt suỵt... mà không nhìn

hắn. Faraoui, vốn vô cùng nhạy cảm với lợi ích của bản thân, quyết định
tham gia trò chơi. Thời gian tiếp tục trôi qua.

Họ chờ đợi. Mười phút. Rồi mười lăm phút. Hai mươi phút.
Camille liền ra tín hiệu. Ông thả hai cánh tay đang khoanh trước ngực

ra.

“Được rồi. Không phải là tôi chán...”

Ông đứng dậy. Còn Faraoui, hắn vẫn ngồi. Kín đáo mỉm cười, gần như

không nhận thấy, thậm chí hắn còn lùi người vào sát lưng ghế, như thể
muốn nằm ra.

“Ông dùng tôi làm người đưa thư chăng?”
Camille đã ra đến cửa. Ông đập lòng bàn tay lên cánh cửa để người ta

đến mở, rồi quay lại.

“Theo một cách nào đó thì đúng thế.”
“Và chuyện đó mang lại cho tôi điều gì?”
Camille tỏ vẻ phẫn nộ.

“Nhưng mà... mày đã giúp đỡ cho nền tư pháp nước nhà! Dù sao thế

cũng đáng rồi chứ, mẹ kiếp!”

Cánh cửa bật mở, viên lính gác tránh sang một bên để nhường lối cho

Camille đi qua, nhưng ông vẫn đứng lại một lát trên ngưỡng cửa.

“Cho tao biết, Mouloud, về việc... Cái gã đã tố cáo mày, gã đó, ờ, hắn

tên là gì nhỉ... Ái chà, mẹ kiếp, tao sắp nhớ ra tên hắn rồi...”

Faraoui chưa bao giờ biết kẻ nào đã tố cáo hắn, hắn đã làm mọi cách

để biết kẻ đó, nhưng chẳng tìm được gì, hắn sẵn sàng ngồi tù thêm bốn năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.