HY SINH - Trang 19

“Không phức tạp gì đâu: tôi đã tưởng là một vụ tấn công khủng bố.”

Anh ta nghĩ mình đã kể hết. “Nhưng tôi lập tức nghĩ lại: không, một vụ tấn
công ở đây thì thật nực cười, đây đâu phải là một mục tiêu, vân vân, vân
vân.”

Kiểu nhân chứng tái hiện lại thực tế với tốc độ của trí nhớ. Dẫu vậy,

anh ta cũng không phải kiểu người dễ mất phương hướng. Trước khi đi vào
hẻm thương mại để xem chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã đưa mắt nhìn
quanh cửa hàng của mình để xem có bị thiệt hại gì không.

“Không phải tấn công,” anh ta nói, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, vừa nói

vừa gõ móng tay cái vào răng cửa.

Hẻm thương mại khá cao nhưng hẹp bề ngang, đó là một hành lang

dài chừng mười lăm mét với những quầy hàng toàn bằng kính san sát hai
bên. Tiếng nổ quả là ầm ĩ trong một không gian như thế. Tiếng nổ chấm
dứt, những rung chuyển tăng lên với tốc độ của âm thanh, rồi quay vòng
vòng, sau đó dội vào tất cả những gì tạo thành chướng ngại vật, khiến
người ta có cảm giác về một tiếng vọng với tất cả các con sóng dồn dập đổ
vào.

Phát bắn, sau đó là hàng ngàn mảnh kính vỡ đổ xuống như một cơn

mưa đá, đã chặn đứng Anne lại. Để tự vệ, cô giơ hai cánh tay quá đầu, gục
cằm xuống ngực, loạng choạng, ngã xuống, lần này là ngã nằm nghiêng, cả
người cô lăn xuống đống mảnh vỡ, nhưng phải thêm một phát bắn và một
lần kính vỡ nữa mới khiến một phụ nữ như cô dừng lại được. Không biết
bằng cách nào, cô đã lại đứng dậy.

Gã cầm súng đã bắn trượt phát đầu, bài học thật bổ ích, giờ đây gã

hành động rất bình tĩnh. Trên hình ảnh ghi lại, người ta nhìn thấy gã lên đạn
lần nữa, nghiêng đầu, nếu băng hình đủ rõ nét, ta còn có thể nhìn thấy ngón
trỏ của gã co lại trên cò súng.

Đột nhiên một bàn tay hiện ra, đeo găng đen, đó là tên đàn ông còn lại

vừa đẩy vào vai gã đúng lức gã bóp cò...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.