HY SINH - Trang 190

Louis để một khoảng im lặng tế nhị lướt qua, trong văn hóa của anh đó

là một thứ im lặng rất đặc biệt, dành cho những câu hỏi khó. Rồi anh lên
tiếng:

“Liên quan đến cô Forestier, ai sẽ thông báo cho cảnh sát trưởng, ông

hay tôi?”

“Tôi sẽ làm việc đó.”
Câu trả lời tự bật ra. Quá nhanh. Camille đặt cốc cà phê vào chậu rửa.

Louis, vốn luôn có trực giác nhạy bén, chờ phần tiếp theo, chẳng mấy chốc
sẽ được nói ra.

“Nghe này, Louis... tôi muốn tự đi tìm cô ấy.”

Người ta cảm thấy Louis cẩn trọng gật đầu.
“Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy cô ấy... khá nhanh.”
“Không vấn đề gì,” Louis quyết định.

Thông điệp đó rõ ràng muốn nói rằng họ sẽ không nói chuyện này với

cảnh sát trưởng Michard.

“Tôi đến đây, Louis. Rất nhanh thôi. Trước đó, tôi có một cuộc hẹn,

nhưng sẽ đến ngay sau đấy.”

Thứ mồ hôi lạnh mà Camille cảm thấy đang chảy dọc lưng ông chẳng

có gì liên quan đến nhiệt độ trong phòng.

7:20

Ông mặc xong quần áo, rất nhanh, nhưng không thể cứ thế mà đi ngay,

ông không cưỡng nổi ý muốn đó, phải đảm bảo mọi thứ đều an toàn, cái
cảm giác khó chịu ấy, rằng mọi thứ luôn phụ thuộc vào ông.

Ông lên gác xép, nhón bước trên đầu mũi chân.

“Em đâu có ngủ...”
Ông liền bước đến mạnh dạn hơn, rồi ngồi xuống mép giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.