HY SINH - Trang 210

cảnh sát trưởng Michard cũng đã để lại tin nhắn cho ông ta, hẳn là cũng
nhằm cùng một mục đích. Và lát nữa, khi gọi lại cho bà ấy, ông ta sẽ buộc
phải nói với bà ấy, cũng giống như với Camille, rằng ông ta không thể
thông báo cho ông về vụ cướp, bằng bất cứ cách nào:

“Tôi đã nghỉ phép từ bốn ngày nay, anh bạn ạ... Tôi đang gọi cho anh

từ Sicily.”

Chết tiệt thật. Camille muốn tự tát vào mặt mình. Ông cảm ơn, không,

không sao đâu, anh đừng lo, vâng, cả anh cũng thế nhé, rồi gác máy. Đầu
óc ông đã ở nơi khác, bởi vì cuộc gọi của người đồng nghiệp vẫn không cắt
ngang được cảm giác kim châm ở cột sống, cũng không làm nước miếng đỡ
chảy, rất khó chịu, ở ông đây chính là những dấu hiệu rõ rệt của sự kích
động nghề nghiệp.

“Chào thiếu tá!” thẩm phán nói.
Camille trở về với thực tại. Từ hai ngày nay, ông có cảm giác mình bị

giam trong một con quay khổng lồ, với gia tốc quay chóng mặt. Cả sáng
nay đi khắp nơi, con quay đó hành xử giống như một electron tự do.

“Chào ông thẩm phán!...”
Camille nở nụ cười rạng rỡ hết mức. Nếu là thẩm phán Pereira, bạn sẽ

cá rằng Camille đang sốt ruột rình chờ mình. Hơn thế nữa, bạn còn đánh
cược rằng Camille đang lao về phía mình và sự xuất hiện của bạn khiến
ông vô cùng nhẹ nhõm, ông xòe rộng bàn tay trước mặt, ông gật đầu với vẻ
đầy kinh ngạc, những trí tuệ vĩ đại đang gặp nhau.

Ông thẩm phán có trí tuệ vĩ đại dường như không phấn khỏi bằng

Camille. Ông ta bắt tay Camille khá lạnh lùng. Còn Camille thì tìm kiếm cô
nàng thư ký đi cà kheo sau lưng ông ta, nhưng không kịp, thẩm phán đã
vượt qua ông, ông ta bước đi cứng nhắc và vội vã, leo lên cầu thang, toàn
bộ thái độ của ông ta thể hiện rằng ông ta không muốn tranh luận.

“Thưa ông thẩm phán?”
Pereira quay người, dừng lại, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.