HY SINH - Trang 216

thoại, bật lên. Cô thở hổn hển, tim cô đập mạnh trong lồng ngực đến nỗi cô
cảm thấy buồn nôn, cô nắm tay đấm vào đầu gối, cái điện thoại này khởi
động mới lâu làm sao. Camille... Cuối cùng, cô cũng bấm được số của ông.

Camille, nhấc máy đi, nhấc ngay đi. Em xin anh...

Chuông đổ một hồi, hai hồi...
Camille, làm ơn đi, nói cho em biết em phải làm gì... Hai bàn tay

Anne run rẩy trên chiếc điện thoại.

“Xin chào, bạn đang gọi đến hộp thư thoại của Camille Verh...”

Cô gác máy, bấm lại số nhưng vẫn chỉ bắt gặp hộp thư thoại. Lần này,

cô để lại lời nhắn:

“Camille, hắn đang ở đây! Trả lời em đi, em xin anh...!”

Pereira xem đồng hồ. Có vẻ không dễ dàng để có được một chút thời

gian với thẩm phán. Ông ta rất bận. Đối với Verhœven, thông điệp đã rõ
ràng, vụ án này không còn thực sự thuộc về ông. Thẩm phán gật đầu, ông ta
đang phật ý, cái thời gian biểu này thật khủng khiếp. Camille bổ sung: quá
nhiều điều bất thường, quá nhiều chỗ mờ ám, quá nhiều điều nghi hoặc,
thậm chí có thể vụ này sẽ bị giao cho đội khác. Hậu quả là, để phản kháng
và để bảo đảm cho chính mình, cảnh sát trưởng Michard sẽ thông báo cho
viện công tố, lời đe dọa về một cuộc điều tra của Tổng Thanh tra các vụ
liên quan đến các hoạt động của thiếu tá Verhœven hiện ra rõ nét đến khủng
khiếp.

Thẩm phán Pereira những muốn có chút thời gian, ông ta lưỡng lự,

khẽ nhăn mặt, để xem nào, nhìn đồng hồ, không hẳn, thật là trở ngại, chúng
ta có thể làm thế nào, ông ta dừng lại hai bậc phía trên Camille, ông ta nhìn
ông, ông ta lưỡng lự thực sự, chạy trốn theo cách này không phải tính cách
của ông ta. Ông ta không nhượng bộ thiếu tá Verhœven, nhưng đắn đo về
mặt đạo đức.

“Lát nữa tôi sẽ gọi cho ông, thiếu tá ạ. Trong buổi sáng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.