HY SINH - Trang 218

Viên thẩm phán đi khỏi, Camille lao lên các bậc cầu thang. Ở thềm

nghỉ, Louis hiện ra, đẹp như một vì tinh tú, bộ vest Christian Lacroix, áo sơ
mi Savile House có những đường kẻ sọc mảnh, giày Forzieri.

“Lát nữa tôi sẽ gặp cậu, Louis, xin lỗi nhé...”

Louis khẽ vẫy tay, tôi chờ ông, ông cứ bình tĩnh. Anh tránh sang một

bên, anh sẽ ghé qua sau, anh chàng này chính là hiện thân của sự kín đáo.

Camille bước vào phòng làm việc của ông, ném chiếc áo choàng lên

một cái ghế tựa, vừa tìm và bấm số điện thoại của văn phòng Wertig &
Schwindel vừa nhìn đồng hồ. Chín giờ mười lăm. Có ai đó nhấc máy.

“Làm ơn cho gặp Anne Forestier?”

“Đừng gác máy,” nữ tổng đài viên trả lời, “để tôi tìm.”
Hít thở. Gọng kìm nới lỏng. Chỉ thiếu chút nữa là ông đã hét lên một

tiếng đầy nhẹ nhõm.

“Xin lỗi... ông vừa nói ai nhỉ?” cô gái trẻ hỏi. “Xin thứ lỗi,” giọng nói

tươi cười, tìm kiếm sự đồng cảm, “tôi là nhân viên trực thay...”

Camille nuốt nước bọt. Gọng kìm lại siết chặt quanh đám rối trong não

ông, nhưng lúc này sự đau đớn đã lan ra khắp cơ thể, cảm giác lo sợ dâng
lên với một tốc độ...

“Anne Forestier,” Camille nói.
“Chị ấy làm việc ở bộ phận nào?”

“Ờ... kiểm soát quản lý hay bộ phận nào đó đại loại thế.”
“Tôi rất tiếc, tôi không tìm thấy chị ấy trong danh bạ... Đừng gác máy,

tôi chuyển máy cho ông nói chuyện với người khác...”

Camille cảm thấy hai vai ông lún xuống. Một phụ nữ trả lời, có thể là

người mà Anne từng gọi là: “Một con bệnh ghẻ”, nhưng người này không
thể là cô ta, bởi vì Anne Forestier à, không, cô ta chẳng biết gì cả, chẳng ai
biết gì về người này cả, để chúng tôi tìm xem, ông có chắc chắn là đúng tên
không? Tôi có thể chuyển máy cho ông nói chuyện với người khác, vấn đề
của ông là gì nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.