HY SINH - Trang 222

Anne, trong tư thế bò bốn chân, điên cuồng vùng vẫy để ra khỏi căn

phòng. Kinh hoàng. Thật điên rồ, chính xác là cảnh tượng đã xảy ra hai
ngày trước tại hẻm Monier. Lại một lần nữa, cô phải trượt trên sàn nhà
trước khi bị hắn bắn trúng vào lưng...

Cô lăn một vòng, những chiếc nẹp trượt trên lớp gạch lát bóng loáng,

cảm giác đau đớn không còn quan trọng nữa, không còn đau đớn, chỉ còn
bản năng.

Một viên đạn khác sượt qua vai phải của Anne và cắm vào cánh cửa.

Anne chạy như một con chó nhỏ, lăn thêm một vòng nữa để vượt qua
ngưỡng cửa căn phòng. Giống như một phép mầu, cô lại ngồi trong chỗ
khuất, tựa lưng vào tường. Liệu hắn có vào được không? Bằng cách nào?

Thật lạ lùng, cô vẫn không buông tay khỏi chiếc điện thoại di động.

Cô đã lao xuống cầu thang, đã lăn xả, đã chạy đến tận chỗ này mà không
buông nó ra, giống như những đứa trẻ bíu chặt lấy con thú bông trong khi
xung quanh chúng bom đạn đổ xuống như mưa.

Hắn đang làm gì? Cô những muốn nhìn xem, nhưng nếu hắn đang mai

phục, cô sẽ lĩnh một viên đạn vào đầu.

Suy nghĩ. Thật nhanh. Ngón tay cô đã bấm lại số điện thoại của

Camille. Cô gác máy, cô chỉ có một mình.

Gọi cho cảnh sát ư? Ở cái xó xỉnh này, cảnh sát đang ở đâu? Giải thích

với họ sẽ mất rất nhiều thời gian, và nếu có đến, thì phải mất bao lâu họ
mới đến được tận đây?

Gấp mười lần thời gian cần thiết để giết chết Anne. Bởi vì hắn đang ở

đó, sát gần cô, ngay phía bên kia vách kính.

Giải pháp lúc này, chính là Caravage.

Trí nhớ thật là một thứ công cụ lạ lùng, bây giờ khi các giác quan của

ông trở nên sắc bén như dao, mọi thứ bỗng trở lại. Agathe, con gái Anne, là
sinh viên ngành quản trị. Con bé đang ở Boston. Camille tin chắc như thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.