HY SINH - Trang 245

Cơn đau đớn kéo đến... Anne gào lên và nắm tay đấm mạnh vào bồn

rửa, các ngón tay cô, không được bảo vệ vì những thanh nẹp đã bị rơi ra,
làm cô lại hét lên lần nữa. Nhưng hôm nay tiếng hét này là của cô, thuộc về
cô, không có kẻ nào đến đây đoạt mất nó khỏi cô.

Lần thứ hai, xòe bàn tay, đổ cồn ra rồi áp trực tiếp lên mặt. Anne tì hai

bàn tay vào mép bồn rửa, tưởng như sắp xỉu đến nơi, nhưng cô vẫn đứng
vững.

Rồi, khi cơn đau đã dịu xuống, một miếng gạc thấm đẫm cồn được áp

chặt lên má. Khi cô nhấc nó ra, miếng băng để lộ một vết thương sưng vù,
xấu xí, vẫn tiếp tục chảy máu đôi chút.

Một vết sẹo sẽ còn lại mãi. Thẳng tuột, rạch ngang một bên má. Đối

với đàn ông, người ta sẽ gọi là gã mặt sẹo. Khó mà biết được hình thù của
thứ ở lại, nhưng không khó để hiểu ra rằng thứ này sẽ không bao giờ mất
đi.

Nó là vĩnh viễn.

Và nếu có phải dùng dao khoét vào vết thương, cô cũng sẽ làm.
Bởi vì cô muốn ghi nhớ việc này. Mãi mãi.

12:30

Bãi đỗ xe của khoa cấp cứu vẫn luôn đông nghịt như thế. Lần này, để

được quyền vào đó, Camille buộc phải trình thẻ.

Nữ nhân viên trực quầy tiếp đón tươi rói như một bông hồng. Một

bông hồng đã hơi phai màu nhưng vẫn buộc người ta phải có cảm tình.

“Thế nào, cô ấy trốn rồi à?”

Cứ như thể biết rõ tầm quan trọng của việc này đối với thiếu tá

Verhœven, cô ta khẽ bĩu môi tỏ vẻ buồn rầu, đã xảy ra chuyện gì, hẳn là các
ông đã bị một vố nhỉ, đó là một thất bại đối với ngành cảnh sát, phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.