HY SINH - Trang 254

Louis rời khỏi phòng.
“À, nếu...” anh vừa nói vừa thò đầu vào. “Trên tấm lót tay của ông...

tôi tin là có thứ gì đó dành cho ông, tôi không chắc lắm...”

Cậu nói đùa chắc.
Một tờ giấy nhắn. Nét chữ to tướng góc cạnh của Jean: “Bastille, lối

Roquette, 15 giờ”, thứ này còn hơn cả một cuộc hẹn.

Việc kiểm soát trưởng thà để lại một lời nhắn nặc danh trên tấm kê tay

của ông thay vì gọi vào điện thoại di động là một tín hiệu khá xấu. Jean Le
Guen nói rõ: tôi đang áp dụng các biện pháp cẩn trọng. Ông cũng nói: tôi là
bạn anh đủ mức để mạo hiểm nhưng gặp anh rất có thể sẽ đẩy tôi đến đoạn
chấm dứt sự nghiệp nhanh chóng hơn, thế nên chúng ta sẽ làm việc đó một
cách kín đáo.

Với tầm vóc của mình, Camille có thói quen tự khai trừ nhất định, chỉ

riêng việc thỉnh thoảng đi tàu điện ngầm... Nhưng trở thành kẻ tình nghi
trong chính ngành cảnh sát, mặc dù không còn là điều thực sự đáng ngạc
nhiên với ông, nhất là với những gì xảy ra từ ba ngày nay, vẫn khiến ông
cảm thấy hết sức khó chịu.

14:00

Fernand là một gã tử tế. Ngu ngốc nhưng không hay cãi lại. Nhà hàng

đã đóng cửa, anh ta mở lại. Tôi đói, anh ta làm cho tôi món trứng ốp nấm.
Anh ta là đầu bếp giỏi. Lẽ ra anh ta có thể làm tốt hơn nếu chỉ dừng ở đó,
thế nhưng, bao giờ cũng thế, nhân viên chỉ mơ thành chủ. Anh ta nợ nần
ngập cổ, mà tại sao chứ? Tại cái thú vui được làm “ông chủ”. Thật ngu
ngốc. Đối với tôi thì chuyện này rất tiện, lũ ngu ngốc phục vụ chúng ta. Cứ
nhìn vào những khoản lãi suất cao ngất mà tôi áp đặt cho anh ta, thì anh ta
nợ tôi nhiều tiền hơn mức anh ta không bao giờ có thể trả nổi. Trong một
năm rưỡi, tôi đã cứu trợ việc kinh doanh của anh ta, gần như tháng nào
cũng thế. Tôi không biết liệu Fernand có thực sự ý thức được điều này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.