HY SINH - Trang 265

bởi vì cô gái nào cũng phải có một cái xắc tay. Nếu chú ý vào đó quá lâu,
cuộc đời sẽ xuyên thủng Camille từ bên này sang bên kia.

Và đột nhiên, cô ta hiện ra ở góc phố Bleue, dừng lại, hai bàn chân

thận trọng đặt cách lối dành cho người đi bộ bốn mươi centimet, áo choàng
màu xanh lính thủy. Một khuôn mặt giống với Chân dung gia đình của
Holbein đến lạ lùng trừ tật lác mắt, chính nhờ phép so sánh thầm lặng này
mà Camille nhớ được về cô ta đầy đủ đến thế. Khi cô ta bắt đầu sang
đường, ông đã đẩy cánh cửa của hàng hiên bằng kính, bước ra ngoài và chờ
cô ta ở gần đèn đỏ, cô ta dừng lại trong chốc lát, ánh mắt biểu lộ nỗi tò mò
và thoáng chút lo sợ. vẻ bề ngoài của Camille thường xuyên gây ra hiệu
ứng này. Nhất là khi ông nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô ta vẫn bước lên, đi
qua trước mặt Camille như thể đã quên ông.

“Xin lỗi...”
Cô ta quay lại và cụp mắt nhìn xuống ông. Cô ta cao một mét bảy

mươi mốt, theo đánh giá của Camille.

“Xin lỗi,” ông nói, “cô không nhận ra tôi...”

Cô ta dường như muốn nói là có chứ, nhưng lại không làm thế. Nụ

cười của cô ta đỡ buồn rầu hơn ánh mắt, nhưng cũng chất chứa từng ấy sắc
điệu nhân hậu và đau đớn.

“Cô... Charroi?”
“Không,” cô ta vừa nói vừa mỉm một nụ cười nhẹ nhõm, “hẳn là ông

nhầm tôi với...”

Nhưng cô ta dừng ở đó, hiểu rằng không phải vì thế mà câu chuyện sẽ

chấm dứt.

“Chúng ta đã gặp nhau ở đây một hay hai lần gì đó...” Camille nói

tiếp.

Ông chỉ tay về phía ngã tư. Nếu tiếp tục theo đà này, ông sẽ vướng víu

vào một hồi giải thích mệt mỏi, nên ông lựa chọn cách lấy điện thoại di
động ra, bấm nút, người phụ nữ cúi xuống, tò mò muốn xem ông đang làm
gì và muốn hiểu ông muốn gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.