HY SINH - Trang 268

một hộp đồ ăn, rồi đặt nó lên bậu cửa sổ, con mèo quan sát hoạt động của
con kênh ngay bên dưới tòa nhà.

Sau đó, ông vào nhà tắm, cẩn thận thao tác với chiếc túi đựng rác để

bụi không bay ra phủ khắp phòng.

Rồi ông mang tập hồ sơ được buộc chặt để lên chiếc bàn thấp trong

phòng khách.

Từ cửa sổ, Doudouche chăm chú nhìn ông. Anh bạn, không nên làm

thế đâu.

“Có cách nào khác chăng?” Camille trả lời.

Ông mở tập hồ sơ và lập tức lấy ra chiếc phong bì lớn có chứa những

bức ảnh.

Đầu tiên là một bức ảnh lớn in màu hơi thừa sáng, cho thấy những

phần còn lại của một thân thể bị mổ bụng, những chiếc xương sườn gãy
xuyên qua một cái túi đỏ và trắng, chắc hẳn là dạ dày và một bên ngực phụ
nữ bị cắt rời, chi chít các vết cắn. Bức ảnh thứ hai chụp đầu của một phụ
nữ, bị cắt rời khỏi thân người và ghim chặt lên tường bằng những cái đinh
xuyên qua má...

Camille đứng dậy, đi ra tận cửa sổ để hít thở trở lại. Đây không phải là

những bức ảnh kinh khủng nhất so với vô số các vụ án bẩn thỉu mà ông
từng phá trong suốt sự nghiệp của mình, nhưng theo cách nào đó, chúng là
những bức ảnh của chính ông. Những bức ảnh gần gũi với ông nhất, mà
ông vẫn luôn cố giữ khoảng cách với chúng. Ông vừa ngắm nhìn con kênh
một lát vừa vuốt ve lưng Doudouche.

Đã hai năm nay ông không mở tập hồ sơ này ra.
Vậy là câu chuyện đã bắt đầu như thế, bằng xác một người phụ nữ bị

cắt xẻ trong một căn gác xép ở Courbevoie. Nó chấm dứt với cái chết của
Irène. Camille quay trở lại bàn.

Lẽ ra ông phải xem đến cuối tập hồ sơ, nhanh chóng tìm ra điều đang

tìm, rồi lập tức đóng nó lại, và lần này, thay vì cất kín nó trong gian gác xép
phòng ngủ của ông... Ông chợt nhận ra rằng ở Montfort, ông đã ngủ bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.