HY SINH - Trang 297

“Ổn rồi,” cô nói.
“Bây giờ, anh phải gác máy đây. Hẹn em lát nữa nhé?”

Im lặng.
“Hẹn lát nữa gặp lại.”

21:45

Trên thực tế, tôi không còn dám tin vào điều đó nữa. Ấy thế nhưng,

kết quả đã có: Hafner đã bị khoanh vùng.

Không ngạc nhiên khi người ta không thể tìm ra lão, kẻ giờ đây đã trở

thành ông Bourgeois. Khi đã biết đến lão ta hồi đang trên đỉnh vinh quang,
rồi lại thấy lão gán cho mình một cái tên như thế, thì thật là đáng buồn

*

.

Nhưng Verhœven đã chắc chắn về điều đó. Thế nên tôi cũng chắc

chắn.

Tin đồn lão bị bệnh nặng là có căn cứ, tôi chỉ hy vọng lão chưa tiêu

hết số tiền kiếm được vào xét nghiệm và thuốc men, hy vọng số tiền còn lại
của lão đủ để bù đắp cho những nỗ lực của tôi, bởi vì nếu không, so với
những gì tôi dành cho lão, thì ung thư di căn cũng vẫn còn là nhẹ. Theo
logic, lão phải tìm cách duy trì số tiền chắt bóp được và giữ nó bên mình,
để phòng trường hợp cần thiết.

Nhảy lên xe, ngốn hết con đường ngoại vi, một quãng đường cao tốc,

ngoại ô, tôi đã đến nơi.

Một ngôi nhà lụp xụp... Gần như không thể tưởng tượng Vincent

Hafner ở một nơi thế này. Nơi ẩn náu này quả là tài tình, nhưng tôi không
thể ngăn mình nghĩ rằng để đến mức phải ẩn náu ở vùng ngoại ô nghèo nàn
này, chắc hẳn phải có một cô ả trong cuộc đời lão, không thể khác được.
Chắc hẳn là con bé chúng tôi từng nghe nói đến, một niềm say đắm của tuổi
già, thứ tình cảm khiến ta chấp nhận trở thành ông Bourgeois trong mắt
hàng xóm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.