HY SINH - Trang 301

Tôi rất đỗi ngạc nhiên, nói đúng hơn là hoàn toàn sửng sốt: đúng lúc

tôi băng qua khoảng thềm nghỉ hướng về phía cầu thang, ở bên tay trái tôi,
từ đầu kia phòng khách, trong bóng tối gần như đen đặc, chỉ được chiếu
sáng bằng ánh đèn đường bên ngoài, Hafner ở đó, trước mặt tôi, lão ngồi
trong một chiếc ghế bành.

Cảnh tượng đó khiến tôi sững sờ.

Chỉ đủ thời gian để nhìn thấy chiếc mũ trùm tai bằng len kéo sụp

xuống đến tận lông mày, đôi mắt trợn trừng của lão...

Hafner ngồi trong chiếc ghế đó, tôi xin thề với các bạn, trông chẳng

khác nào Ma Barker

*

đang ngồi trong chiếc ghế xích đu của mụ.

Lão chĩa khẩu Mossberg về phía tôi.

Tôi vừa hiện ra, lão bắn luôn.
Tiếng súng đột ngột vang lên lấp đầy toàn bộ không gian, một phát

bắn như thế sẽ giết chết bất kỳ ai. Tôi vốn rất nhanh. Trong một phần nghìn
giây, tôi văng người lên thềm nghỉ. Tôi không nhanh đến mức tránh được
loạt đạn bắn rải khắp toàn bộ lối vào, nhưng đủ nhanh để chỉ lĩnh một viên
đạn vào chân.

Hafner đang chờ tôi, tôi dính đạn, tôi không chết, tôi đã quỳ sụp

xuống, bị viên đạn găm vào bắp chân.

Các sự kiện nối tiếp nhau nhanh đến nỗi não bộ tôi phải rất vất vả mới

kiểm soát được thông tin truyền đến. Vả lại, nó đang bị chậm trong một
phản xạ gần như thuộc về não bò sát, một phản ứng xuất phát từ tủy sống.
Bởi vì tôi đang làm chính xác những điều mà không ai có thể ngờ tới: bị bắt
chợt, dính đạn, bị thương, tôi chuyển sang hành động.

Tôi quay người mà thậm chí không thèm cân nhắc hậu quả, một cú bật

tôm thực sự, tôi lao mình vào giữa khuôn cửa, ngang tầm mặt đất, tôi nhìn
thấy trên khuôn mặt Hafner biểu hiện cho thấy lão đã chuẩn bị tinh thần
đón nhận mọi chuyện ngoại trừ việc nhìn thấy tôi bật dậy như thế, ngay tại
nơi lão vừa hạ gục tôi.

Tôi quỳ trước mặt lão, cánh tay chĩa thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.