HY SINH - Trang 305

Không rời mắt đi, tôi tính toán đường đạn mà tôi sẽ bắn ra.
Ông ta cầm khẩu súng bằng cả hai tay, nhắm chính xác vào mắt tôi.

Tôi sẽ khiến ông ta bất ngờ, ông ta đã chuẩn bị tinh thần chờ tôi tấn công
hoặc chạy trốn, còn tôi sẽ lùi lại.

“Tsst tsst tsst...”
Một bàn tay ông ta rời khỏi khẩu súng và đưa lên tai.
“Nghe đi...”

Tôi lắng nghe. Tiếng còi hụ. Chúng tiến đến rất nhanh, Verhœven

không mỉm cười, không nhấm nháp chiến thắng của chính mình, ông ta vẫn
buồn rầu.

Nếu đang không ở trong hoàn cảnh tồi tệ này, tôi sẽ thương xót ông ta.
Tôi vẫn luôn biết rằng tôi từng yêu quý người đàn ông này.

“Bị bắt vì tội giết người,” ông ta nói, hạ giọng thật thấp, phải thật sự

tập trung mới nghe được, “cướp tài sản, đồng lõa giết người vào hồi tháng
Một... Đối với Ravic, tra tấn và giết người, đối với bạn gái hắn là giết
người. Cậu sẽ ở tù rất lâu đấy, và chuyện đó khiến tôi rất buồn, cậu biết
không?”

Ông ta nói chân thành.
Tiếng còi hụ đổ dồn về phía ngôi nhà với một tốc độ nhanh chóng, ít

nhất phải có đến năm chiếc xe, có thể nhiều hơn. Ánh sáng từ những chiếc
đèn hiệu cảnh sát lọt qua cửa sổ và chiếu sáng bên trong ngôi nhà, chẳng
khác gì ánh đèn nê ông ở hội chợ. Ở đầu kia phòng khách, khuôn mặt tắt
lịm của Hafner, kẻ đã nằm gục trong chiếc ghế bành, hết nhuộm xanh rồi
lại nhuộm đỏ.

Những bước chân vội vã. Cánh cửa ra vào dường như bị vỡ tung. Tôi

quay đầu lại.

Chính Louis, anh bạn Louis của tôi, là người bước vào đầu tiên. Quần

áo sạch sẽ, đầu tóc chải mượt như một người đang chịu lễ ban thánh thể.

“Chào Louis...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.